Chương 1504: Danh Tướng Xuất Hiện Lớp Lớp (2)
Cũng vào lúc này, Phương Nguyên đứng yên lặng trong một góc Bát Hoang thành, lẳng lặng nhìn tấm Tử Bảng kia.
Ở bên cạnh hắn là Quan Ngạo, Đổng Tô Nhi và đám người lão chấp sự Vong Tình đảo.
Sau khi bảng danh sách này đi ra, Quan Ngạo cũng có chút không hài lòng, nhưng Quan Ngạo suy nghĩ một chút, cảm thấy hai người xếp hạng trên mình, chưa chắc là đối thủ của mình, thì cũng không để ý tới nữa, chỉ có Đổng Tô Nhi, phát hiện mình xếp tại vị trí năm mươi hai, thấp hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng, thì tâm tình vô cùng buồn bã, nặng nề nói với Phương Nguyên.
- Như vậy đã rất tốt, tu vi ngươi mới thăng cấp, còn thiếu ma luyện, có thể vào trong bảng này, đã không tính làm hỏng uy danh của ta!
Phương Nguyên trấn an cô một câu, sau đó ngưng thần nhìn lại bảng danh sách.
Ba ngày trước hắn đã nhìn qua bảng danh sách này, nhưng hôm nay nhìn lại vẫn cảm thấy hơi xúc động.
Bất kể Quan Ngạo không đoạt được vị trí đứng đầu bảng, hay là Đổng Tô Nhi chưa từng nhập bảng, đối với hắn mà nói, đều là chuyện có chút ngoài ý muốn.
Nhưng loại ngoài ý muốn này vẫn tốt.
Bởi vì có loại ngoài ý muốn này, mới nói rõ Ma Biên quả thực là ngọa hổ tàng long, cao thủ so với tưởng tượng của hắn càng nhiều hơn.
Những người này có chút là bởi vì các loại nguyên nhân ẩn núp, cũng có một chút là bởi vì gặp chèn ép, từ đầu đến cuối không có cơ hội đứng ở trước sân khấu, cho tới hôm nay bọn họ đều bị long hồn của mình dẫn đi ra, sau đó đường đường chính chính đứng ở trước mắt mọi người.
Đây là một loại chuyện tốt!
- Nếu Đạo Tử sớm đưa chư vị Thần Tướng Vong Tình đảo ta bồi dưỡng ra, điều khiển đến trong quan sử dụng, thanh danh sẽ nhiều hơn nữa!
Lão chấp sự Vong Tình đảo ở bên cạnh Phương Nguyên hít sâu một hơi, lão cũng đang nhìn danh sách kia, cảm giác có chút bất mãn, dù sao Trấn Ma Quan cũng chỉ có Quan Ngạo và một vị Thần Tướng họ Chung bình thường không có danh tiếng gì, người này đạt được ba mươi tư nghìn tám trăm công đức, xếp hạng thứ ba mươi tư, cộng thêm Quan Ngạo, Trấn Ma Quan cũng chỉ có hai người tiến vào ba mươi sáu vị trí đầu, trên phương diện mặt mũi cũng không quá đẹp đẽ.
Thế nhưng chuyện này là do sau khi Phương Nguyên đi tới Ma Biên, rất ít điều động lực lượng Vong Tình đảo, nếu hắn nghe lão chấp sự, hạ một đạo chiếu lệnh xuống mà nói, ít nhất Trấn Ma Quan sẽ có thêm ba mươi vị Huyền Giáp thực lực không tầm thường, lúc đó lực lượng sẽ rất khả quan.
Về phần hiện tại, bất kể nhìn thế nào, cũng thấy người dưới tay Phương Nguyên có thể dùng được, đều rất ít.
- Chuyện này cũng chưa chắc!
Phương Nguyên nghe lời này, khẽ lắc đầu, không tính tranh cao thấp trên loại sự tình này.
- Hứa Phi Độ thất vọng trăm năm, không có tiếng tăm gì, nay được Đạo Tử ban thưởng tạo hóa, vang danh thiên hạ, thật là tái tạo chi ân, hôm nay xin Phương Đạo Tử nhận một lạy của ta, ngày khác núi đao biển lửa, xin Đạo Tử nói một câu, Hứa Phi Độ tuyệt không hai lời, nguyện báo ân tình này!
Cũng đúng vào lúc này, dưới Bát Hoang thành, có một người vượt qua đám đông, người kia là một người đàn ông bộ dạng trẻ tuổi, nhìn bề ngoài xấu xí, trên người khoác huyền giáp, khí cơ mười phần trầm ổn, hắn ở trên mặt đất, nhìn về phía Phương Nguyên, mặc dù người xung quanh rất đông, nhưng vẫn thấy được phù văn Vong Tình đảo, thanh âm sáng sủa, vẻ mặt ngưng trọng lạy Phương Nguyên một cái.
- Phương Đạo Tử, xin nhận của Đằng Minh ta một lạy, ân tái tạo, vĩnh viễn không dám quên!
- Phương Đạo Tử ban thưởng tạo hóa, đời này tuyệt không dám phụ...
- Tôn lão cửu ta đứng đầu lục đạo, cũng lạy ngươi một cái, có thể cho thêm một đầu long hồn không?
"..."
"..."
Theo Hứa Phi Độ cong người xuống, trong đám người có không biết bao nhiêu người kích động, quỳ bái theo.
Người xung quanh đều vội vàng tránh ra, hơn ba mươi người, thần sắc ngưng trọng, tuyệt không dối trá.
- Các vị đạo hữu đều đứng lên đi, đây là công lao sự nghiệp các ngươi xây dựng được, không phải công của Phương mỗ!
Phương Nguyên ở trên tường thành, cũng đứng lên, chắp tay thi lễ với bọn họ.
Lão chấp sự Vong Tình đảo thấy một màn này, bỗng nhiên hiểu ra thứ gì.
Mà chúng tu xung quanh nghe được lời này, cũng đều ẩn ẩn cảm khái, mặc dù vị Đạo Tử Vong Tình đảo này nói như vậy, nhưng sự tình lại không như vậy, nghe thì giống như là những người này dựa vào bản thân đạt được thanh danh, tạo hóa này, nhưng trên thực tế nếu không có Phương Nguyên trước đó dốc hết sức định càn khôn, làm sao có khả năng để những người không có bối cảnh không có địa vị như bọn họ có cơ hội lập ra công lao sự nghiệp, đoạt được long hồn?
Người thông minh, trong lòng đều hiểu.
Mà cái này cũng là nguyên nhân bọn họ thành tâm thành ý nói lời cảm tạ với Phương Nguyên.
Nhớ lại Phương Nguyên vì để cho chuyện này thuận lợi, thậm chí còn suýt chút bị người ta ám sát, nhận cái cúi đầu này càng không thẹn.
Mà chuyện lão chấp sự Vong Tình đảo hiểu rõ, chính là những thứ này.
Những người này thật sự mang ơn Đạo Tử nhà mình, từ đó về sau, Đạo Tử nhà mình sợ là không thiếu người dùng.
...
...
- Chậm đã, lão phu có một lời muốn hỏi Phương Nguyên Đạo Tử...
Đúng vào lúc này, có một thanh âm trong đám người phía dưới Bát Hoang thành vang lên, sau đó liền thấy, một người đàng ông trung niên mặc quần áo nghiên cứu, thân thể như ngọc lập vượt qua đám người, đằng vân bay lên, cùng Phương Nguyên nhìn thẳng, đầu tiên hắn vái chào, sau đó nói:
- Đạo Tử dốc hết sức thôi động đại sự, có công với thiên hạ, lại mang ba mươi sáu đạo long hồn ra ban thưởng, ủng hộ tướng sĩ, công đức càng là vô tận, nhưng đối với quy củ phân phát long hồn lần này, trong lòng lão phu có chút không rõ, xin Đạo Tử chỉ giáo!
Phương Nguyên nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi nói đi!