Chương 1507: Con Cá Quá Nhỏ (1)
Mà mấy người chất vấn Phương Nguyên trước đó, càng uất ức trong lòng, có chút không biết trả lời thế nào.
Nhưng vị lão chấp sự kia, rõ ràng vẫn chưa nói xong, ánh mắt của hắn nhàn nhạt đảo qua mọi người, tiếp tục nói:
- Ban cho hàn môn Huyền Giáp long hồn, là Phương Nguyên tiên sinh dựa vào lập trường của mình cho, hi vọng sẽ có càng nhiều người giống như hắn, bất luận xuất thân, dũng mãnh tiến lên; còn mười một đạo long hồn vừa rồi, là hắn lấy thân phận Đạo Tử đảo ta tặng ra, vì cảm kích những người này không cầu hồi báo, vì thiên hạ kiến công; nhưng trừ cái đó ra, còn có một câu, hắn lấy thân phận Thần Tướng Ma Biên nói ra!
Lúc này, dưới Bát Hoang thành, đã là một mảnh vắng vẻ im ắng, vô số người vểnh tai lên nghe.
Đột nhiên lão chấp sự dừng lại, trầm giọng quát:
- Thần Tướng Phương Nguyên Trấn Ma Quan, tiếp tục tặng mười đạo long hồn ở Bát Hoang thành, treo trước cổng thành, bất luận người nào, bất luận khi nào, chỉ cần có người vì Ma Biên lập được đại công, là có thể lấy mười đầu long hồn này đi!
Nói xong, lão quăng cuộn giấy kia ra, lạnh nhạt nhìn những người kia, nói:
- Đã chia hết, còn nhớ thương gì không?
Dưới Bát Hoang thành, một mảnh vắng lặng im ắng.
Chẳng ai ngờ rằng một màn phân phối long hồn được mọi người chú ý, sẽ có kết quả như vậy...
Nhất là những thế gia không cam lòng kia, bọn họ nói nhiều như vậy, đơn giản là vì ngấp nghé số long hồn còn lại trong tay Phương Nguyên, nhưng không nghĩ tới, Phương Nguyên lại làm như thế, lấy danh nghĩa cá nhân đưa ra ba mươi sáu đạo long hồn cho những tán tu xuất thân hàn môn, lại lấy danh nghĩa Đạo Tử Vong Tình đảo, đưa ra mười một đạo long hồn ngoài định mức cho những con cháu thế gia lập được công huân trong trận đại chiến này, như này thì cũng thôi đi, tới cuối cùng lại lấy danh nghĩa Thần Tướng Trấn Ma Quan, mang mười đạo long hồn để ở phía trên Bát Hoang thành...
Rõ ràng là một người, lại lấy ba cái danh nghĩa làm ba chuyện, kết quả chính là, long hồn cũng bị mất!
Bọn họ chưa cẩn thận tính lại, nhưng coi như còn cũng không thừa lại mấy, không còn đáng giá nhiều nhà liên thủ lại nữa.
Lại là công dã tràng!
Kết quả này, khiến cho bọn họ bị đả kích!
Mà bị đả kích lớn nhất, là những con cháu thế gia ở Ma Biên, bọn chúng đều hối hận đến xanh ruột, bởi vì cảm thấy lần này long hồn không có phần của mình, cho nên lười đi liều mạng, nhưng không ngờ được mình vẫn có phần, chỉ khác ở trên danh nghĩa mà thôi, hiện tại thì tốt rồi, cơ duyên tạo hóa to như vậy, vụt mất khỏi tay, cái này sẽ hối hận cả một đời.
Bên trên Bát Hoang thành, còn có mười đầu long hồn, nhưng làm sao mới lấy được mười đầu này?
Hiện tại Ma Biên đã yên bình trước nay chưa từng có, ma vật đã bị chém giết hết, đi đâu kiếm được quân công đây?
Quân công vừa đáng giá nhất, lại vừa không đáng giá.
Ví dụ như lần đại kế tiêu diệt toàn bộ Ma Biên này, lập ra bao nhiêu quân công hiển hách?
Thế nhưng không có cơ hội này, bọn họ còn muốn từ trong tay Bát Hoang thành lấy được quân công, thì chỉ có một con đường có thể đi.
Bỏ tiền!
Hoặc là dâng lên vật tư kếch xù, hoặc là lấy ra một ít trấn tộc chi bảo, hoặc chia sẻ một ít bí thuật độc môn...
Không như thế, không cần bọn họ móc ra vốn liếng!
Mười đầu long hồn này, bọn họ đều có cơ hội cầm tới, thậm chí nói, đây là chuẩn bị vì bọn họ!
Cũng chính vì như vậy, mới làm cho bọn họ cảm thấy đáng sợ...
Có bao nhiêu thế gia muốn tranh mười đầu long hồn này, thì cũng có bấy nhiêu thế gia phải tranh cướp giành giật dâng lên nhiều tư nguyên hơn.
Đây rõ ràng chuẩn bị cắt thịt trên người bọn họ!
... Mẹ nó thật quá mức!
...
...
- Ha ha, kế này của Đạo Tử rất hay!
Lão chấp sự ở trên Bát Hoang thành thấy mặt những trưởng lão thế gia phía dưới đã bắt đầu xanh lét thì tâm tình càng vui sướng, quay đầu nhìn Phương Nguyên cười một tiếng, sau đó dò hỏi:
- Vậy mượn cơ hội này, quyết định tất cả chứ?
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nói:
- Đây là thời điểm thích hợp!
Lão chấp sự cười to, phi thân đi qua, thương lượng vài câu với Cổ Thiết trưởng lão Bát Hoang thành.
Cổ Thiết trưởng lão gật đầu mỉm cười, cao giọng mở miệng:
- Mở rộng cửa thành, mời công tướng trên bảng vào thành nghe dặn!
Theo giọng lão vang lên, cửa thành to lớn chậm rãi mở ra, chỉ thấy trên quảng trường sau cửa thành, đã sớm dựng lên một tòa tiên đài cao cao, chư vị trưởng lão Bát Hoang thành, Thần Tướng, đều ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, Hoàng Cân lực sĩ đi khắp thành, bố trí xuống từng đạo pháp trận, các tiên đồng bay qua bay lại, trong tay bưng rượu ngon, hoặc là tiên quả dâng lên.
Ngoài thành là các Huyền Giáp có tên trên bảng, từng người hưng phấn không thể kìm chế, từ trong đám người chen chúc đi vào thành, sau đó được chư vị chấp sự Bát Hoang thành, dẫn lên tiên đài cao cao, đúng lúc này, thành chủ Bát Hoang thành Bạch Bào Chiến Tiên và hai vị đệ tử cùng đi tới, ngồi ở vị trí chủ lễ, Phương Nguyên cũng từ trên tường thành, bước vào tiên đài, ngồi vào chỗ.
- Đại công chấn thế, công đức vô lượng!
Cổ Thiết trưởng lão ở trên tiên đài cất tiếng nói, khiến tứ phương chú ý.
Sau đó lấy ra một cuộn giấy, lần lượt đọc lại công huân của chư vị Huyền Giáp ghi trên cuộn giấy, trừ những công huân này ra, còn có các loại sự tình thăng chức và phần thưởng do Bát Hoang thành, Tiên Minh ban thưởng.
Đương nhiên, thứ chúng tu quan tâm, là một loại ban thưởng khác.
Phương Nguyên bảo trì bình thản, thẳng đến khi các loại ban thưởng trên tiên đài kết thúc, mới đứng dậy.
Trong lúc nhất thời, trong ngoài Bát Hoang thành, lặng ngắt như tờ, vô số ánh mắt nhìn lên trên người hắn.
- Thánh Nữ Vong Tình đảo Lạc Phi Linh, lấy thân trấn Long Tích, bước vào hư vô, không biết đời này có thể trở lại hay không!