Chương 1518: Yêu Vực Sơn Trại (2)
Sinh hoạt trong núi này và ở trong bộ lạc cũng không có gì khác biệt, ngoại trừ mỗi sáng sớm và tối muộn đi vòng quanh Bắc Sơn một lần, lúc khác cũng không có việc gì, một ngày vẫn chỉ có một bữa cơm, một nồi đầy thịt hầm vừa để xuống, không đợi thịt chín, đã bị đám tiểu yêu oanh một cái cướp sạch, càng có vài người thèm khát, chuyên đi trộm thịt tươi để ăn.
Cướp thịt chỉ dựa vào sức lực, ai ăn nhiều, không vượt qua được người khác, chỉ có thể bị đói.
Phương Nguyên thực sự không có hứng thú đối với loại thịt kia, đương nhiên sẽ không đi đoạt, người khác cho rằng hắn mới tới không dám đoạt, nên càng mừng hơn.
Cứ như vậy trôi qua bảy tám ngày, rốt cục cũng đến thời điểm phát lương, nếu Phương Nguyên không được người khác nhắc nhở, thật sự không biết trong sơn trại bực này, cũng có phát lương, hắn theo chúng yêu chạy tới chỗ lão hồ ly, sau nửa canh giờ, thì nhận được một khối khoáng thạch to bằng móng tay, tinh tế cảm ứng, bên trong cũng có chút linh khí, nhưng thực sự không làm được cái gì.
Nhưng những tiểu yêu khác, lại vui mừng hớn hở, bộ dạng như nhặt được chí bảo, nói Hô Phong đại vương thật là hào phóng.
Phương Nguyên vuốt vuốt linh quáng, trong lòng cũng hơi có hiểu ra, trong khoảng thời gian này, mặc dù hắn không có tận lực đi nghe ngóng, nhưng vẫn có thể từ trong miệng đám yêu binh yêu tướng không biết giữ mồm giữ miệng biết được thế cục bây giờ của Yêu Vực, Ma Biên điều động đại quân đến phía tây, tạo thành uy hiếp cực lớn cho Yêu Vực, bảy đại yêu mạch liên thủ phát ra hịch văn, hiệu triệu các lộ Yêu Vương tề tụ ở Tiểu Quân sơn phía tây, chuẩn bị đại chiến.
Hô Phong sơn và Xích Hà sơn, cũng là một trong những Yêu Vương chuẩn bị khởi hành, nhưng bọn họ cũng biết, chỉ cần đi, tất nhiên sẽ bị sắp xếp vào trong đại quân Yêu Vực, người dưới tay mình đủ nhiều, sẽ được phong làm Đại Yêu Tướng, thậm chí là Yêu Hầu, nếu số lượng ít, vậy cũng chỉ có thể làm một cái giáo úy nho nhỏ, cho nên hiện tại bọn họ đều muốn ăn đối phương.
Hiện tại Hô Phong sơn phát linh quáng làm quân lương, nói không chừng là chuẩn bị muốn khai chiến.
Đối với chuyện này, Phương Nguyên lại mừng rỡ quan sát.
Hắn ở trong Yêu Vực, vốn chỉ dự định quan sát Yêu Vực một chút, nhìn những yêu ma này, chờ đến khi Tiên Minh và Yêu Vực đàm phán xong, thế cục rõ ràng, hắn mới có thể quyết định cụ thể muốn làm gì, hiện tại không cần vội vàng cân nhắc những thứ này...
Lúc hắn đang nghĩ ngợi trong lòng, bỗng nhiên trước người tối lại, một cái thân ảnh khổng lồ ngăn cản đường đi.
Phương Nguyên ngẩng đầu, liền thấy một con yêu vật cao lớn vạm vỡ, toàn thân phủ đầy lông, nhìn như là gấu đen, dùng thần thức cảm ứng một chút, phát hiện hoá ra đây chính là một con gấu đen, chỉ thấy nó ở trên cao nhìn xuống, đôi mắt nhỏ lườm Phương Nguyên, hừ lạnh nói:
- Mới tới, phải biết quy củ của người mới, mỗi tháng nộp tiền lên, không biết ngươi có giữ cái quy củ này hay không?
- Thật sự là hỗn loạn...
Phương Nguyên cảm khái một tiếng, nói:
- Nếu như ta không muốn giữ quy củ này thì sao?
Hắc Hùng Tinh cười lạnh một tiếng, xoa xoa nắm đấm, bành bành rung động, nói:
- Trừ phi ngươi đánh thắng được lão tử...
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, đánh ra một quyền.
- Bành!
Con gấu đen này chưa nói xong nửa câu sau, đã bị trực tiếp đánh bay ra ngoài, sau lưng đâm vào trên một cây đại thụ, đụng gãy nó, sau đó lại tiếp tục bay ra xa, đụng gãy bảy tám cái cây nhỏ nữa, cuối cùng mới dán ở trên vách núi, không nhúc nhích.
Phương Nguyên nhìn về phía những tùy tùng khác:
- Hiện tại còn cần nộp tiền không?
Lúc này đám tiểu yêu đang nghẹn họng nhìn trân trối mới phản ứng lại, liên tục gật đầu:
- Muốn muốn...
Phương Nguyên sửng sốt một chút: Hung hãn như vậy sao?
Sau đó liền thấy đám tùy tùng kia, một tên nối tiếp một tên lấy linh quáng ra, ngoan ngoãn đưa tới trước mặt Phương Nguyên.
Ánh mắt Phương Nguyên trở nên ngạc nhiên:
- Nhiều như vậy sao?
- Không nhiều không nhiều...
Hắc Hùng Tinh dán ở trên vách núi rùng mình, tuột xuống, u mê chạy tới, dùng móng vuốt mũm mĩm cầm bảy tám viên linh quáng, cười chất phác:
- Ta chỉ có tưng này, nếu ngươi muốn lại đi đoạt cho ngươi...
...
...
Phương Nguyên phát hiện, hình như cuộc sống của mình không có thanh tĩnh như vậy.
Lúc đầu chỉ là một tên tuần sơn nho nhỏ, nhưng chẳng biết từ lúc nào, dưới tay đã có mấy chục người, sov Yêu Tướng còn uy phong hơn, tốt xấu gì trước kia cũng có cuộc sống tuần sơn, hiện tại đã không còn, trước kia lúc người khác ăn cơm, hắn núp ở một bên yên lặng là được, hiện tại đã khác, vừa đến giờ cơm, sẽ có người dọn dẹp giúp hắn, chọn phần thịt mập nhất cho hắn.
Đến buổi tối, sẽ có rượu thịt, uống rượu, cược bài, chém gió...
... Trên phương diện này, Phương Nguyên cảm thấy bọn họ rất giống Nhân tộc!
Chuyện này kéo dài ba bốn ngày, thẳng đến khi đám yêu binh yêu tướng cược bài uống rượu, thấy một tên lính chạy tới, nói với bọn họ:
- Đại đại có lệnh, phàm là Yêu Tướng trở lên, lập tức tiến đến trước điện, thương nghị đại sự!
Phương Nguyên nghe xong, cũng không thèm để ý, nhìn Hắc Hùng Tinh một chút.
Hắc Hùng Tinh cũng sững sờ nhìn hắn.
Phương Nguyên nói:
- Ngươi không phải Yêu Tướng à, nhanh đi đi!
Hắc Hùng Tinh nịnh nọt cười nói:
- Ta không phải là Yêu Tướng, rõ ràng ngươi mới đúng...
Một đám tiểu yêu bên cạnh cũng nói theo:
- Đúng đấy đúng đấy!
- Tốt!
Phương Nguyên đứng lên, ngược lại không ý thức được mình lại lên chức!