Chương 1519: Một đám yêu lỗ mãng (1)
- Đại vương, còn chẳng phải là chút chuyện nhỏ của Xích Hà Sơn thôi sao? Đâu cần phiền phức như thế! Ngài điều một nghìn tiên phong cho ta, ta lại đi đạp bằng núi của bọn họ, phá động phủ của bọn họ, rút cờ của bọn họ, nắm đầu lão Lang kia qua, để hắn ngoan ngoãn làm tam đại vương cho ngài...
- Ha ha, lão rắn mối, ngươi khoác lác gì thế? Còn nói một nghìn tiên phong, cho ta năm trăm là đủ rồi!
- Mẹ, lão Ngưu ta chỉ cần ba trăm!
- Có tin ta dẫn mười huynh đệ đi qua lại san bằng Xích Hà Sơn không?
- Ha ha, ta chỉ cần một người một đao là đủ rồi...
- Vậy ngươi đi đi...
-...
-...
Trước Hô Phong Điện của Hô Phong Sơn có xếp một cái bàn lớn, một đám yêu ma vây xung quanh cái bàn. Trên bàn bày từng một chậu thịt nấu nửa sống nửa chín và rượu mạnh. Mười mấy yêu ma ăn uống no say, lại đòi bàn về chuyện lớn, nói tới nước bọt tung bay, đằng đằng sát khí, thoạt nhìn cũng chỉ là một đám yêu tướng cảnh giới Trúc Cơ, nhưng dáng vẻ và giọng điệu lại rất lớn lối, vỗ bàn đạp ghế, tranh nhau thể hiện sự trung thành, tranh công với một vị Hô Phong Đại Vương để râu quai nón đang ngồi ở trên bàn.
Vẻ mặt Hô Phong Đại Vương đầy bất đắc dĩ, nhìn đám lỗ mãng này lại không biết nói gì cho phải.
Nghe bọn họ đã nói khoác đến mức có thể đơn thương độc mã dẹp yên Hỏa Vân Lĩnh, Hô Phong Đại Vương thật sự hận không thể bóp chết bọn họ. Nhưng hắn không có cách nào nói ra câu này. Bởi vì hắn biết, nếu nói vậy với bọn họ, bọn họ sẽ thật sự dám đơn thương độc mã xông qua...
Làm một yêu quái có chút đầu óc, bây giờ hắn cảm thấy đầu mình rất đau!
Không thể kéo dài vấn đề với Xích Hà Sơn được nữa. Đã càng lúc càng gần tới ngày hẹn trên chiếu thư của Thất Đại Yêu Mạch. Mình chỉ nhanh chóng chạy tới đó, mới có thể để lại ấn tượng tốt cho những đại yêu đó, kiếm lấy một địa vị tốt.
Nhưng đi qua sớm cũng vô dụng, vẫn phải thu phục Xích Hà Sơn, người hai bên cộng lại mới có đủ tự tin đòi chức quan, bằng không đi cũng uổng công.
Nói ra, hẳn lão Lang kia cũng nghĩ vậy, cho nên bây giờ hai bên đều đang án binh bất động.
Vào lúc này, hai bên liên minh đương nhiên là chuyện tốt, chỉ có điều ai sẽ làm lão đại?
Hắn muốn để lão Lang kia qua làm tam đại vương cho mình, thật sự không được thì nhị đại vương cũng tốt. Nhưng lão Lang kia cũng muốn hai vị đại vương của Hô Phong Sơn hắn qua làm nhị đại vương, tam đại vương. Lực lượng hai bên tương đương nhau, chẳng ai chịu nhả ra!
Cũng chỉ còn lại có đánh!
Chỉ là số người bên mình bây giờ mặc dù nhiều, nhưng lại một đám hàng như thế, đánh nhau cũng không nắm chắc gì!
Nhìn Hô Phong Đại Vương trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt đại vương Du Thạch bên cạnh cũng trở nên nóng bỏng, trong lòng có một âm thanh đang điên cuồng gào hét:
- Ngươi xem ngươi đi, ngươi xem ngươi đi, không quản được rồi. Ta đã nói ngươi không có bản lĩnh làm đại vương, mau nhường chức Đại Đại Vương cho ta đi!
...
...
Vào lúc hai vị đại vương mỗi người một suy nghĩ, Phương Nguyên cũng có phần không nhịn được.
Bây giờ tình hình giữa Yêu Vực cùng Tiên Minh còn chưa rõ ràng, cũng chưa tới lúc hắn ra tay. Ban đầu, mục đích của hắn chỉ là muốn xem nhân tình phong thổ của Yêu Vực. Nhưng đến lúc này, hắn lại cảm giác mình thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa...
... Đây đều là đàn quái gì vậy hả?
Trong lòng hắn tính toán, bây giờ Hô Phong Sơn và Xích Hà Sơn đều định nghe theo lời triệu kiến của Thất Đại Yêu Mạch, tới Tiểu Quân Sơn tập hợp thành đại quân, chống lại Ma Biên Tiên Quân. Đáng lẽ mình nên mau chóng thúc đẩy bọn họ, cũng tiện đi theo xem đại quân Yêu Vực vùng Tiểu Quân Sơn này rốt cuộc là một đám yêu ma thế nào, vô duyên vô cớ tốn thời gian ở đây thì thật đáng tiếc.
Vì vậy, trong lúc một đám yêu tướng tranh tới cãi lui, cuối cùng đã bắt đầu ra tay. Bình rượu chậu thịt bay loạn trên không trung. Một miếng thịt suýt nữa đập vào trên áo choàng của Phương Nguyên. Phương Nguyên không nhịn được, đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn.
- Tất cả câm miệng cho ta!
Xung quanh bỗng nhiên im phăng phắc. Một đám yêu tướng nhìn về phía hắn với ánh mắt dữ tợn.
Trong đó còn có mấy kẻ đang nắm hai tay của đối phương, nhưng tất cả đều đồng loạt nhìn qua.
- Kẻ nhìn anh tuấn này là ai?
- Đúng vậy, ta chưa từng gặp, chẳng lẽ là kẻ mới tới?
-... Phi, trên mặt không mọc một sợi lông nào, cái này cũng gọi là anh tuấn à?
- Trên mặt Hô Phong Đại Vương chúng ta cũng không có lông!
- Đại Đại Vương vốn không anh tuấn...
-...
-...
Một đám yêu tướng mơ hồ lại có xu thế bắt đầu muốn tranh cãi ầm ĩ. Nhưng cuối cùng vẫn có một kẻ thông minh. Đó là một con Hổ yêu với thân hình cao lớn uy mãnh, dáng vẻ hung ác ngang ngược đi tới trước mặt Phương Nguyên, chợt vỗ bàn một cái, quát:
- Ngươi tính là lão...
- Bốp!
Phương Nguyên đứng dậy, trở tay tát hắn một cái, đánh cho mặt hắn hướng lên trời, sau đó liếc nhìn đám yêu ở đây và thản nhiên nói:
- Tất cả ngồi đây khoác lác thì có tác dụng gì? Cố gắng nghĩ cách thu phục Xích Hà Sơn mới là chuyện đứng đắn!
Hô Phong Đại Vương ngồi ở trên bàn nghe được, ánh mắt liền sáng ngời.
Mà một đám yêu tướng lại bị dọa cho ngây người:
- Hắn lại có thể tát Hổ Sơn Quân?
Hổ Sơn Quân phải mất một lát mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt hung ác quát to:
- Ngươi lại dám...
Hắn còn chưa nói hết lời, Phương Nguyên trở tay lại tát một tát.
- Bốp!
Đầu Hổ Sơn Quân lại quay hướng khác.