Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1520 - Chương 1520: Một Đám Yêu Lỗ Mãng (2)

Chương 1520: Một đám yêu lỗ mãng (2)
Phương Nguyên tiếp tục nói:

- Ta tới sơn trại không lâu, nhưng đã nghe các ngươi nói cũng đủ rồi. Thực lực của lão Lang ở Xích Hà Sơn tương đương với chúng ta. Người bên chúng ta rất nhiều nhưng thuộc hạ của lão đều là lão yêu quen biết nhau nhiều năm, mức độ trung thành lớn hơn các ngươi. Cho nên nếu thật sự muốn liều mạng thì phần thắng không lớn, chỉ có thể dùng trí để đào hố cho lão Lang này, như vậy mới nắm chắc phần thắng!

Hô Phong Đại Vương nghe được, mắt càng lúc càng sáng.

Hổ Sơn Quân lại một lần nữa có phản ứng, gầm một tiếng và kêu lên:

- Ngươi lại có thể đánh ta tiếp?

- Bốp!

Phương Nguyên tát một cái từ dưới cằm lên, Hổ Sơn Quân lại ngơ ngác nhìn lên không trung.

Máu mũi ào ào tuôn ra, vẻ mặt bi thương căm phẫn!

Phương Nguyên liếc nhìn đám người trên bàn, nói:

- Các ngươi thấy thế nào?

Một đám yêu tướng đều sửng sốt:

- Đào hố thế nào chứ?

Trong lòng bọn họ có rất nhiều vấn đề mà nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được:

- Ngươi đào hố, nếu hắn không nhảy vào trong thì làm thế nào? Hơn nữa, cho dù hắn nhảy xuống, ngươi cũng phải đi vào lấp đất mới có thể khiến hắn ngạt chết. Nếu chẳng may hắn nhân lúc ngươi lấp đất lại nhảy ra ngoài, thì làm thế nào?

Còn có người suy nghĩ sâu hơn:

- Nếu chẳng may hắn biết thuật thổ độn, vậy chẳng phải không bị ngạt chết à?

Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của mỗi người bọn họ, Phương Nguyên thở dài.

Đây là Yêu Vực à...

Yêu Vực khác hẳn với nhân gian, nói một cách đơn giản chính là đầu óc không tốt, nhất là khi kích động dễ tức giận, lại càng không dễ sử dụng đầu óc. Dù sao bọn họ là mở tâm trí hậu thiên, nếu rơi vào trong một đám người có đầu óc sẽ càng lúc càng thông minh, nếu như xen lẫn trong một đám lỗ mãng như vậy, sẽ càng lúc càng lỗ mãng, có đầu óc cũng sẽ trở thành không đầu óc!

Cho dù là con người không có học vấn không có nghề nghiệp còn có thể ngu xuẩn vụng về, nữa là yêu?

Cho nên xuất hiện một đám lỗ mãng như thế, thật ra cũng không phải là một vấn đề khó hiểu!

Chỉ có một vài yêu đặc biệt sẽ trở nên thật sự thông minh. Một loại là sống đủ lâu, kiến thức nhiều, trải nghiệm nhiều, càng lúc càng hiểu rõ đạo lý. Hai là loại được đại đạo Nhân tộc chân chính hun đúc, thậm chí còn thông minh hơn con người. Còn lại chính là huyết mạch vô cùng cao quý, trong thế hệ phụ mẫu đã tu luyện ra giống người còn hơn cả người, cho nên bọn họ sinh ra cũng không khác với người.

Đương nhiên, mấy loại này bình thường đều sẽ không xuất hiện ở đây!

- Vị... Tiểu Truy Phong tướng quân này!

Nhưng cũng đúng vào lúc này, Hô Phong Đại Vương mới hỏi được tên của Phương Nguyên từ lão hồ ly bên cạnh, lại mỉm cười nói:

- Bản đại vương nghe ngươi nói rất có lý, lại không biết ngươi có kế sách thần kỳ gì, có thể giúp ta một lưới bắt hết Xích Hà Sơn?

Phương Nguyên trầm ngâm một lát rồi nói:

- Dùng trận pháp!

- Ầm!

Đám yêu xung quanh nghe vậy đều xôn xao.

- Trận pháp là gì?

- Nghe nói là một loại binh khí lợi hại của Nhân tộc...

- Rất đáng sợ...

- Làm sao có thể cướp được?

- Thứ này không có cách nào cướp được đâu...

- Vậy làm sao có thể trộm được?

-...

-...

Trong sự ồn ào bên cạnh, Hổ Sơn Quân lại một lần nữa phản ứng lại, máu mũi chảy dài, giận dữ hét:

- Ngươi lại có thể đánh tiếp...

Lần này hắn còn chưa nói hết lời, đột nhiên bên cạnh có một tiếng hét lớn. Một con báo hoa vọt tới, một chân lại đạp Hổ Sơn Quân bay ra ngoài. Chỉ thấy kẻ ra tay chính là Báo gia, hắn dương dương đắc ý đứng ở trên bàn, chỉ vào Hổ Sơn Quân nói:

- Đánh ngươi thì đánh, có vấn đề gì chứ? Tiểu Truy Phong là do Báo gia ta đặc biệt mời từ trong núi sâu về, ngươi không phục à?

Yêu tướng xung quanh nhìn về phía Báo gia. Mọi khi yêu tướng này rất tầm thường, thoáng cái lại khiến bọn họ có chút kính nể và sợ hãi.

Báo gia đầy đắc ý, khoanh hai cánh tay trước ngực, nói:

- Hắn biết đẩy đổ cây, lát nữa lại bảo hắn đẩy cho các ngươi xem thử!

- Ngươi biết trận pháp?

Cũng đúng lúc này, Hô Phong Đại Vương đứng lên nhìn Phương Nguyên với vẻ mặt nghiêm trọng.

Phương Nguyên gật đầu:

- Biết!

Ý thức được đây là một đám mãng yêu, hắn sẽ không cố ý che giấu thân phận nữa, tất cả đều tùy tâm mà làm, không để ý có sơ hở gì không, lúc nào đối phương có thể nhìn thấu thân phận của mình, tới lúc đó cứ diệt cả đỉnh núi này rồi rời đi là được.

Cho nên bây giờ hắn căn bản không suy nghĩ mưu lược kế sách gì, đầu cứng là xong rồi.

Nhưng hắn phát hiện hình như mình đánh giá cao về đám yêu quái này.

Không ai có vẻ nghi ngờ, dường như căn bản không nghĩ đây là một cái bẫy, bọn họ chỉ nhìn hắn với vẻ kính nể và sợ hãi lại tôn sùng.

Vẻ mặt Hô Phong Đại Vương cũng có chút kích động, chợt vỗ bàn một cái, kêu lên:

- Được, Tiểu Truy Phong huynh đệ, nếu ngươi thật sự có thể dùng trận pháp giúp ta bắt Xích Hà Sơn, ta lại cho ngươi làm yêu tướng đứng đầu Hô Phong Sơn... Không đúng, là tam đại vương!

Báo gia nghe được cũng vui mừng bất ngờ, vỗ vai Phương Nguyên:

- Huynh đệ, ngươi sắp phát tài rồi!

Lão hồ ly dương dương tự đắc, rất kiêu ngạo:

- Ha ha, lão phu quả nhiên có tài nhận yêu...

Vẻ mặt Hô Phong Đại Vương lại kích động:

- Ông trời giúp ta, phái một vị yêu tài như vậy đến trợ giúp ta hoàn thành sự nghiệp!

Phương Nguyên mỉm cười không để ý, hình như mình lại sắp lên chức.
Bình Luận (0)
Comment