Chương 1525: Ta cũng đối xử với ngươi không tệ, sao ngươi phải giết ta?
Hô Phong đại vương nghĩ như thế. Ngay từ đầu hắn đánh Xích Hà Sơn là để tăng thực lực, nhưng không ngờ đánh một trận uổng công, số lượng người vẫn chỉ có một chút như vậy. Hắn cũng chỉ đành nghĩ cách khác. Binh mã dưới tay hắn không ít, nhưng thực lực của hắn chỉ có Kim Đan sơ giai. Mà lão cá sấu tinh này lại Kim Đan cao giai. Nếu tranh chấp, hắn tranh không lại, vậy cũng chỉ có thể đồng ý với đề nghị của lão cá sấu tinh này.
Dù sao hắn cũng biết, bây giờ dưới Tiểu Quân Sơn là long xà hỗn tạp, vì tên yêu hầu này, đã sớm có không biết bao nhiêu người ầm ĩ muốn lật trời. Hắn cũng lo lắng lão nhị nhà mình không nhịn được, tranh thủ thời gian cho mình một đao, cho nên yên ổn chút vẫn tương đối khá hơn.
Vừa suy nghĩ, hắn lại phá lên cười:
- Chuyện gì cũng dễ bàn thôi, nhanh bỏ thịt ngon vào nồi đi!
Lão cá sấu tinh này thấy thế, hết sức hài lòng, vung tay lên:
- Bỏ vào nồi!
Tất cả vui mừng, các Yêu Vương sơn dã đều giơ chén lên, cao giọng chúc mừng.
Các tiểu yêu bên cạnh lại vội vàng chạy đến bên nồi, thả người mình nâng xuống đất rồi giơ đao lên thật cao chém xuống. Nhưng đao giơ lên không trung chợt cứng đờ, lúc lâu vẫn không thấy hạ xuống.
Các yêu tướng xung quanh đều kêu lên:
- Còn chờ gì nữa, nhanh bỏ vào nồi!
Nhưng đao của tiểu yêu này vẫn không hạ xuống, người lại chậm rãi ngã sang một bên.
Lũ yêu tướng đều sửng sốt. Trên đầu của tiểu yêu kia đã xuất hiện thêm một lỗ máu, máu tươi từ bên trong ồ ồ tuôn ra. Trong giây lát, tất cả đều giật mình và nhảy dựng lên. Bọn chúng còn chưa quát được tiếng nào, lại thấy có một người chậm rãi đứng dậy, đi tới giữa bãi.
Người kia mặc áo bào xanh, tay áo tung bay, dáng vẻ phiêu dật lạ thường. Đó chính là nhị đại vương của Hô Phong Sơn.
Hô Phong đại vương thấy vậy thì thoáng ngẩn người ra, nói:
- Truy Phong huynh đệ ngươi...
- Yêu ma đúng là yêu ma!
Phương Nguyên bỗng nhiên mở miệng, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ.
Đám yêu tướng này đối diện với ánh mắt Phương Nguyên, đều thoáng ngẩn người ra, trong lòng mơ hồ giá lạnh.
Sau đó bọn họ nghe Phương Nguyên nói:
- Yêu ma chính là đáng chết!
- Vù!
Còn không chờ lũ yêu kịp phản ứng, Phương Nguyên bỗng nhiên giơ tay chộp vào trong không trung. Trong lòng bàn tay hắn lại có nhiều một thanh trường kiếm. Hắn vung tay chém xúng đầu của một con yêu tướng lợn rừng bên cạnh rơi xuống. Cái đầu bị máu bắn lên giữa không trung. Phương Nguyên giơ tay đón lấy, tiện tay ném vào trong cái nồi lớn. Sau đó hắn lại chậm rãi vung kiếm về phía yêu tướng tiếp ttheo.
Yêu tướng bên cạnh bị máu bắn lên mặt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, bỗng nhiên ý thức được điều gì, hắn quát to một tiếng lại muốn nhảy đi.
Nhưng Phương Nguyên khẽ phất tay áo, xung quanh lại có từng dải sương mù màu xanh rơi xuống.
Từng dải sương mù này đều nặng như vạn quân, rơi xuống nơi đó, đám yêu tướng lại như bị ngọn núi đè xuống, không sao nhích động được.
Sau đó Phương Nguyên bắt đầu từng kiếm từng kiếm chặt đầu của bọn chúng, ném từng cái vào trong nồi lớn đang sôi.
Nước trong nồi sôi trào, mùi thịt phả vào mũi.
Nồi nước đang sôi, một cái đầu được ném vào, bắn ra máu loãng.
Động tác của Phương Nguyên cũng không nhanh, bình tĩnh, yêu tướng xung quanh cũng được, tiểu yêu cũng tốt, mỗi người đều ngây người nhìn hắn. Ở dưới Huyền Hoàng Nhất Khí trấn áp, bọn họ không nhúc nhích được, thậm chí còn không thể chớp mắt, càng không có cách nào phát ra tiếng, chỉ có thể nhìn Phương Nguyên xông qua từng người, đến phiên bọn họ, sau đó lại đến phiên người tiếp theo, không sót người nào.
Khi đánh đến Hô Phong đại vương, động tác của Phương Nguyên mới thoáng chậm lại.
Trên gương mặt Hô Phong đại vương đầy kinh sợ, trợn tròn mắt nhìn Phương Nguyên. Có thể thấy hắn có rất nhiều lời muốn nói. Phương Nguyên suy nghĩ một lát lại vung ngón tay, Huyền Hoàng Nhất Khí thoáng thả lỏng. Hô Phong đại vương lập tức ra sức hít thở, mặt đỏ bừng.
- Ngươi là người à?
Hắn thở dốc mấy hơi thở, mới đột nhiên giơ tay lên, nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên.
Phương Nguyên khẽ gật đầu, nói:
- Đúng!
- Trước đó lão nhị đã nói với ta nhưng ta không tin hắn, hóa ra ngươi thật sự là người...
Vẻ mặt Hô Phong đại vương buồn bực tức giận, khẽ kêu lên.
Hắn dường như cũng biết Phương Nguyên có thể lập tức một kiếm chém mình, dứt khoát không phản kháng hay kêu to.
Phương Nguyên rất bình thản nói:
- Nếu hắn từng nói qua, vậy lát nữa ta cũng giết hắn!
Hô Phong đại vương nuốt nước bọt, hắng giọng nói:
- Cho dù ngươi là người, ta cũng đối xử với ngươi không tệ, sao ngươi phải giết ta?
Phương Nguyên nhíu mày, liếc nhìn nồi thịt người bên cạnh, nói:
- Chẳng lẽ còn không rõ ràng sao?
- Ta còn chưa...
Hô Phong đại vương buồn bực kêu lên:
- Hơn nữa cho dù chúng ta ăn thịt người thì sao chứ?
Lẽ nào Nhân tộc các ngươi chưa từng ăn tộc chúng ta sao?
Đây là một vấn đề rất cổ xưa.
Phương Nguyên tất nhiên biết, giữa người và yêu có mâu thuẫn căn bản, ban đầu là từ điểm này, người muốn ăn thịt, ăn dê bò chó lợn rất bình thường, nếu như dê bò chó lợn không gặp được cơ hội hóa yêu thì cũng thôi. Nhưng nếu nhận được sẽ phẫn nộ khi đồng loại bị người ăn, cho nên cũng sẽ đi ăn thịt người. Trong đó cũng có mồ vài kẻ thật sự thích ăn người.
Loài người thấy yêu quái ăn người lại nói nó là yêu ma, muốn chém giết.