Chương 1526: Chọn yêu hầu (1)
Mà yêu quái cũng sẽ bác bỏ, ngươi ăn đồng loại của ta, ta ăn đồng loại của ngươi, có gì không thể?
Từ khi Yêu tộc sinh ra, bắt đầu sống chung với con người dưới một bầu trời, lại không biết đã thảo luận về vấn đề này biết bao nhiêu lần.
Phương Nguyên cũng đã thảo luận không biết bao nhiêu lần về vấn đề này vẫn không rõ, lại không định thảo luận nữa.
- Không có gì để nói về vấn đề này nữa!
Hắn chỉ nói:
- Không liên quan tới đạo lý đúng sai, chỉ có lập trường rõ ràng. Vì ta là người, cho nên ta gặp được lại muốn giết ngươi!
Sau khi trầm ngâm một lát, hắn mới nói:
- Nhưng nếu ngươi muốn biết, ta cũng có thể nói cho ngươi biết. Tiên sinh của loài người mới đầu đã dạy, vật có linh, có tình thì không thể ăn, sau này ta sẽ cố gắng viết điểm này vào trong điển tích, xem như trả lời ngươi!
Hắn vừa nói dứt lời, cũng không quan tâm Hô Phong đại vương nghe có hiểu không, lại một kiếm chém rơi đầu Hô Phong đại vương và ném vào trong nồi.
Lúc này trong nồi đã đầy, một đống đầu đủ loại kiểu dáng xếp thành một tòa tháp.
Phương Nguyên phất tay cho kiếm quang tản đi, chôn những thân thịt không biết tên xuống thật sâu trong lòng đất, sau đó ngồi xổm bên dòng suối nhỏ rửa tay.
Chẳng hiểu sao trong lòng thấy có chút nặng nề, đã nhiều ngày tâm cảnh vẫn rất bình thản cũng có chút rối loạn.
Không muốn tiếp tục sống ở đây nữa, hắn chuẩn bị đi tìm mèo trắng, sau đó dẫn hắn rời đi.
- Thật quá đáng, các ngươi ăn thịt lại không dẫn ta theo...
Nhưng hắn mới đi được mấy bước đã nghe phía dưới vách núi có người bất mãn la hét, đi tới trước mặt.
Người đi đầu không phải ai khác, chính là nhị đại vương Du Thạch. Chắc nghe nói có ăn ngon, hắn lại qua theo. Bên cạnh hắn còn dẫn theo Báo gia, lão hồ ly và mấy yêu tướng. Trên người đi, bọn chúng bám theo nhị đại vương Du Thạch hỏi:
- Cuối cùng là làm gì vậy?
"Tam đại vương nhà ta rốt cuộc ở đâu?
Bọn họ còn chưa dứt lời, ngẩng đầu đã nhìn thấy Phương Nguyên, sau đó nhìn thấy nồi lớn phía sau.
- Ngươi...
Nhị đại vương Du Thạch cảm thấy kinh hãi, mở miệng muốn nói.
Phương Nguyên đã trực tiếp một kiếm chém hắn, đầu bay vào trong nồi lớn, vừa vặn rơi vào trên đỉnh tháp.
Đám Báo gia đi theo phía sau nhị đại vương giật mình trước cảnh tượng đó, thoáng ngây người, mắt đờ đãn.
Phương Nguyên lại cầm kiếm, ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.
Báo gia nhìn Phương Nguyên, sắc mặt trắng bệch, hầu kết chuyển động lộ vẻ khó tin.
Phương Nguyên cũng không vội, lẳng lặng chờ hắn nói.
Dù sao có chút giao tình, cũng nên cho hắn một cơ hội nói chuyện mới phải.
Sau đó hắn lại nghe Báo gia bỗng nhiên thì thào:
- Tam đại vương tính đoạt quyền sao?
Phương Nguyên hơi sững sờ:
- Gì?
Báo gia nhìn đống đầu trong nồi, trên mặt lộ vẻ chấn động lại kính phục, khẽ nói tiếp:
- Ta đã nói ngươi bản lĩnh lớn như vậy, một tay có thể đẩy đổ cây lớn, còn hiểu được trận pháp, không thể chịu làm một lão tam, không ngờ ngươi nhanh chóng đoạt quyền lại như vậy. Tam đại vương, bây giờ ngươi trở thành Đại Đại Vương, có phải cũng nên cho ta làm một đại vương không?
Phương Nguyên nhìn Báo gia ngốc nghếch, thật sự không biết nên nói gì nữa.
- Ôi, còn có nhiều người như vậy, đều là đại vương các đường đấy, sao ngươi giết được hết vậy?
Vào lúc này, lão hồ ly cũng nhìn cái nồi lớn và một đống yêu thi không đầu xung quanh đã đoán được thân phận của những yêu thi này, một gương mặt già nua sợ đến mức chẳng còn nếp nhăn đột nhiên khẽ nói:
- Có phải là tính kế trong rượu không?
Phương Nguyên cũng không biết nên nói gì, không phải moi người đều nói hồ ly rất thông minh sao?
Nhưng hắn không nói lời nào, trong mắt lão hồ ly lại bị xem là thầm chấp nhận. Lão lại có thể hưng phấn, kích động nói:
- Tam đại vương... Không đúng, Đại Đại Vương đúng là có dã tâm. Ta biết, ngươi nhất định là nghe nói về chuyện phía trên muốn chọn yêu hầu, cho nên muốn thu hết yêu binh của bọn họ. Thủ đoạn này thật sự quyết đoán. Nhưng làm thế nào mới thu được những yêu binh đó chứ?
Nhìn ánh mắt kích động của hắn, Phương Nguyên không thể làm gì khác hơn nói:
- Ngươi nói đi?
Lão hồ ly kích động như một vị mưu sĩ gặp được minh chủ, chà xát tay, nói:
- Phải nhanh lên, các Yêu Binh biết được đại vương của mình bị giết, có lẽ sẽ muốn báo thù, chúng ta phải mau chóng bắt kẻ dẫn đầu của bọn họ lại rồi nói sau!
Lão đắc ý nói tiếp:
- Ép những người này nhận ngài làm Đại Đại Vương, những yêu binh kia có thể không nghe ngài được sao?
-...
-...
Phương Nguyên thấy hắn nói thật sự có đạo lý, lại không thể nói được gì hơn, đành phải chậm rãi cất thanh kiếm lại.
Vì vậy, lão hồ ly cùng báo gia vô cùng kích động đã lập tức chọn mấy tiểu binh đi ra ngoài, mời mấy yêu tướng nhị đại vương, tam đại vương gì đó phía dưới tới, bảo là muốn mời bọn họ cùng uống rượu. Các Yêu Vương vốn biết có chuyện đó, trong lòng vẫn nuối tiếc vì mình không thể qua. Lúc này vừa nghe nói, tất nhiên bọn họ đều lập tức chạy tới.
Sau đó mỗi kẻ tới đều bị Báo gia và lão hồ ly mai phục. Bọn họ lại dẫn theo yêu binh xông tới, trói lại. Trong đó có mấy kẻ thực lực lợi hại, dựa vào bản lĩnh ban đầu của bọn họ đáng lẽ không bị bắt, nhưng có Phương Nguyên tất nhiên không thành vấn đề.