Chương 1528: Bá Chủ Yêu Vực (1)
Về phần những người khác lại căn bản không hiểu tình hình.
Hô Phong Sơn vốn là một đám lỗ mãng, chỉ biết mình đổi lão đại, nhưng lão đại này vốn cũng là tam đại vương của bản thân, điều này không sao cả.
Quan trọng hơn là bọn họ phát hiện địa vị của mình thoáng cái được tăng lên không ít, trước đây mấy yêu quái khác có địa vị ngang hàng với mình, nhưng bây giờ lại thấp hơn mình, vậy là vì sao?
Bởi vì mình từ Hô Phong Sơn đi ra, mình là thân tín của đại vương, người bên cạnh đại vương!
Vậy là đủ rồi, bọn họ đâu cần suy nghĩ gì khác.
Đương nhiên, ngay cả Phương Nguyên cũng không đoán được, suy nghĩ này bất giác đã nảy sinh một vài biến hóa khác, có một vài người thân phận không rõ xuất hiện ở Hô Phong Sơn, lặng lẽ hỏi thăm lai lịch của vị tam đại vương này ra sao, khi nào vào núi, nghe từng yêu ma khoác lác mình thân thiết với Truy Phong đại vương thế nào, tối thiểu phải là giao tình mấy chục năm...
Nhưng dù sao phần lớn các tiểu yêu cũng chưa từng gặp Phương Nguyên trước khi hắn trở thành tam đại vương, lời nói ra lại trăm ngàn sơ hở, vừa nhìn cũng biết là khoác lác, chỉ có Hắc Hùng Tinh thật sự từng gặp Phương Nguyên bảo đảm chắc chắn: Khi Đại Đại Vương nhà chúng ta còn chưa trở thành tam đại vương, lão Hùng ta tối thiểu đã có giao tình mấy chục năm với hắn, mỗi ngày đều uống rượu với nhau...
Báo gia còn thề son sắt:
- Ta và Đại Đại Vương quen biết tối thiểu một trăm năm, lúc đầu hắn chỉ có thể đẩy cây nhỏ thế này!
Nói xong chỉ ngón tay út, sau đó dùng hai cánh tay ôm một cái:
- Sau đó hắn có thể đẩy cây to thế này...
Ngươi nói một câu, ta nói một câu, nói tới cuối cùng mình cũng tin.
Ngay cả bản thân bọn họ có lúc nghiêm túc nghĩ lại, đều cảm thấy vị tam đại vương này hình như vẫn luôn ở trong sơn trại...
Mà sơn đầu khác thấy danh tiếng của Phương Nguyên ngày càng lớn, rất có uy vọng ở Hô Phong Sơn, cũng chỉ khi tưởng hắn vẫn luôn là đại sơn vương ở Hô Phong Sơn, không suy nghĩ khác. Dù sao vùng Tiểu Quân Sơn này vốn tạm thời triệu tập qua rất nhiều yêu binh, tuy yêu chiếu này vừa ra, đại quân dốc sức chạy tới tạo ra cục diện rất không tầm thường, nhưng long xà hỗn tạp, lời đồn đại bay loạn, cũng khó phân biệt thật hay giả.
Một điểm khác làm Phương Nguyên lo lắng là đám ngu ngốc Hô Phong Sơn này không nghi ngờ mình, nhưng Bảy Đại Yêu Mạch lại không chắc đều là kẻ ngu dốt. Mình một hơi giết hơn mười Tiểu Yêu Vương, lẽ nào bọn họ không chú ý tới mình sao?
Tuy bây giờ xung quanh Tiểu Quân Sơn đều hoàn toàn hỗn loạn, báo thù nhìn nhau không vừa mắt lại ra tay, lúc uống rượu uống tới nóng mắt, đoạt quyền không biết giết bao nhiêu, cho dù là Bảy Đại Yêu Mạch cũng không quản được, loạn thế này có thể che giấu giúp Phương Nguyên một lát, nhưng Phương Nguyên giết nhiều người, vẫn rất dễ làm người khác chú ý, cho nên hắn đã nghĩ, liệu Bảy Đại Yêu Mạch có thể tìm thấy mình hay không!
Trên thực tế, lo lắng này thật ra không phải là giả, quả nhiên có người tới tìm hắn.
Có một vị sứ giả Tiểu Quân Sơn đặc biệt xuống núi, mời Phương Nguyên và mấy vị sơn đại vương có thực lực mạnh nhất cùng lên Tiểu Quân Sơn. Sau khi tất cả chờ trong đại điện một giờ, lại nhìn thấy một người thanh niên mặc áo choàng dài nền trắng điểm hoa văn. Hắn chắp tay đi tới, chậm rãi nhìn lướt qua mấy vị sơn đại vương rồi cười lạnh.
Lão nô bên cạnh người thanh niên áo bào trắng quát:
- Còn không mau bái kiến thiếu chủ Bạch Phong?
Mấy vị sơn đại vương bên cạnh đều kinh hãi, vội vàng đồng thời cúi người hành lễ, miệng nói:
- Thiếu chủ"!
Lúc này Phương Nguyên mới biết, hóa ra người thanh niên này chính là thiếu chủ Bạch Phong tộc – một trong mười đại yêu mạch lớn của Yêu Vực, địa vị thực sự không thấp.
Quan sát bản tướng của hắn lại là một con hùng sư lông trắng, tu vi là Nguyên Anh trung cảnh, không phải Chí Tôn Nguyên Anh, nhưng trong huyết mạch có chút thần lực, chắc hẳn là lực lượng thần tính được bộ tộc Bạch Phong tích lũy qua các đời. Mà ở giữa cột sống sau lưng hắn còn có một yêu ấn kỳ lạ. Phương Nguyên nghĩ, đây chắc là lá bài tẩy lớn nhất của vị thiếu chủ Bạch Phong tộc này, che giấu vô cùng kín kẽ.
- Mấy vị này gây ầm ĩ nhất, có lẽ có người có thể dùng được...
Khi Phương Nguyên quan sát thiếu chủ Bạch Phong, vị thiếu chủ này cũng đang âm thầm quan sát đám người Phương Nguyên.
Sâu trong đồng tử của hắn hình như có một tia ánh sáng màu xanh lam, sau khi đảo qua lại lập tức nhìn ra bản tướng của mấy người ở đây, cũng hiểu rõ thực lực của bọn họ. Chỉ khi nhìn về phía Phương Nguyên, ánh mắt thoáng nghiêm trọng và có chút nghi ngờ.
Phương Nguyên biết hắn muốn nhìn thấu mình lại ung dung thản nhiên, mặc hắn nhìn.
Thiếu chủ Bạch Phong nhíu mày, liếc nhìn trên người Phương Nguyên một lát, lại mơ hồ nhìn ra được một tia màu đỏ, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ. Hắn âm thầm phá động tâm pháp, con ngươi dần dần biến thành màu đỏ, vẻ mặt cũng nghiêm trọng khác thường.
Nhưng nhìn một lát vẫn không hiểu, lại dụi mắt như không để ý, nhìn tiếp.
Phương Nguyên ở bên cạnh cũng thấy mệt thay cho hắn, không thể làm gì khác hơn là thoáng phá vỡ tâm pháp.
Thiếu chủ Bạch Phong này đã nhìn tới sắp rơi cả tròng mắt, mới đột nhiên nhìn thấy một ảo ảnh phía sau Phương Nguyên.
Đó là một con cóc đứng ở giữa không trung, hiền lành, hai mắt nhìn trời.