Chương 1541: Thế giới Thần Ma (2)
Những Ma Thần này xuất hiện đột ngột, lực lượng càng đáng sợ hơn. Hơn chục kẻ đánh xuống, lại không biết đánh cho bao nhiêu yêu hầu vây bên ngoài thành đống máu thịt. Đám yêu đánh không lại, lập tức có vẻ hoảng loạn.
- Vù!
Nhưng trong giây lát, trong bốn bóng đen đột nhiên có người rút kiếm ra, kiếm quang từ một hóa ba, từ ba hóa thành hàng vạn, chớp mắt đã hình thành một thác nước bạc cực lớn bảo vệ tất cả đám người ở trong vòng kiếm, kiếm ý lạnh thấu xương kèm theo uy nghiêm đáng sợ tràn ra, chém giết bốn năm Ma Thần cực kỳ hung ác này. Những Ma Thần khác đều bị kiếm ý ép cho phải lui ra, điên cuồng gào hét.
- Nhanh tế ma cờ!
Người này khẽ quát, Bàn Sơn Hoang Viên không nhanh không chậm lấy ra một lá cờ lớn màu đen có dính vết máu, mở ra phía trên đầu đám yêu, cờ lớn bay phần phật, trải ra giữa không trung, khí tức Ma Thần buông xuống, che phủ tất cả mọi người ở trong.
Những Ma Thần hung ác thấy thế, tất cả dường như hoảng sợ, chậm rãi lui lại, nhưng rõ ràng là không cam lòng. Chúng rời đi không xa, ánh mắt vẫn tham lam nhìn bọn họ chằm chằm.
- Những... Những thứ này là thứ quỷ gì vậy?
Đến lúc này, có thiếu chủ yêu mạch tức giận hét lớn:
- Ta tổng cộng chỉ dẫn theo năm yêu hầu, vừa vào đã mất hai người!
- Chúng đều là Ma Thần!
Lúc này Bàn Sơn Hoang Viên lạnh lùng nói:
- Năm đó ma đạo đã từng cố gắng chế luyện Ma Thần xem là binh khí, nhưng thất bại rất nhiều lần. Bây giờ, khắp nơi trong thiên địa này đều là Ma Thần luyện thất bại, chúng đều trở thành kẻ bảo vệ Đại Tự Tại Thần Ma Cung, bây giờ thế gian có rất nhiều quái thai có thiên phú, lại có thể là những khí tức Ma Thần tàn khuyết trốn ra, đầu thai thành...
Hắn lại cười lạnh, nói:
- Đương nhiên, kẻ có thể trốn ra ngoài đều là mấy Ma Thần mạnh mẽ!
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt các thiếu chủ yêu mạch hơi trầm xuống. Qua một lát, có người buồn bã nói:
- Nhiều Ma Thần như vậy...
- Năm đó Ma Tông thật sự đáng sợ, lại có thể làm ra tác phẩm lớn như vậy!
Còn có người hơi kích động, nói:
- Nếu có thể thu phục hết những Ma Thần tàn khuyết này...
Bàn Sơn Hoang Viên lạnh lùng nhìn vẻ tham lam trên mặt những người này, nói:
- Đừng mơ quá nhiều, vẫn nên nhanh chóng vào trong đi. Ma cờ này của ta chẳng qua là cờ chiến do Vĩnh Dạ Huyết Ma để lại. Bây giờ ma uy trên đó đã giảm hơn nửa, cho dù bộ tộc Bàn Sơn chúng ta chế luyện nghìn năm, trước sau vẫn không có cách nào khôi phục được ma uy trên đó, không chắc có thể chấn áp tất cả Ma Thần tàn khuyết!
Đám yêu nghe vậy trong lòng lạnh giá, đây là đang nhắc nhở bọn họ phải chuẩn bị tâm lý thật tốt à?
- Nhảy Vân đạo huynh, mời ngươi ra tay!
Bàn Sơn Hoang Viên quay đầu khẽ nói với người đàn ông có hai sừng trên đầu, khẽ nói.
Thiếu chủ Đằng Vân này chính là một con hươu sao thành tinh. Hắn nghe vậy khẽ gật đầu, lại thầm vận pháp lực, miệng phun một đám mây đỏ rộng tới mười mấy trượng. Sau đó các yêu đều bước lên. Phương Nguyên cũng biết, hươu sao giỏi chạy nhanh. Sau khi bộ tộc này của bọn họ tu luyện thành yêu, cũng am hiểu bay nhảy, một khi điều khiển yêu mây do bọn họ chế luyện ra, ngay cả phi cầm thành yêu cũng không đuổi theo kịp...
... Phi cầm thành yêu trời sinh biết bay, sau khi thành yêu trái lại thường lười biếng, không biết tiến thủ.
- Qua đoạn đường này sẽ vô cùng nguy hiểm đáng sợ, các vị cẩn thận!
Bàn Sơn Hoang Viên hiếm khi nhắc nhở một câu, sau đó này thiếu chủ Đằng Vân lại phát động mây đỏ.
Ánh sáng màu đỏ vừa hiện, lại lướt ngang qua trời đất, cảnh sắc xung quanh nhanh chóng lui về phía sau, giống như tia chớp lao về phía trước.
Đoạn đường này thực sự nguy hiểm đáng sợ.
Trong thiên địa hình như tràn ngập rất nhiều Ma Thần tàn khuyết, tuy phần lớn đều bị một cờ Huyết Ma chấn áp, nhưng vẫn có một vài con mạnh mẽ không khiếp sợ khí tức của cờ này, lao thẳng về phía đám yêu trên mây, nhưng trên đám mây này đều là cao thủ các đường, bây giờ bọn họ có sự chuẩn bị, sẽ không quá mức khủng hoảng. Lập tức có người ra tay, đánh tan những vọt tới Thần Ma tàn khuyết...
Trên đoạn đường này, Phương Nguyên âm thầm quan sát một lúc, phát hiện người đàn ông cao gầy ra kiếm lúc đầu lại có kiếm đạo rất lợi hại, mỗi kiếm chém ra, tất nhiên sẽ có một con Ma Thần nằm xuống. Kiếm đạo của hắn mơ hồ có dáng vẻ của tà kiếm...
Phương Nguyên tò mò về thân phận của người này.
Ngoại Thần Ma tàn khuyết lúc nào cũng xông tới, dọc đường đi bọn họ còn gặp rất nhiều thứ nguy hiểm đáng sợ khác. Có mây lạ đột nhiên che kín không trung, sau đó đổ mưa như trút nước. Trong mưa lại có một vài đứa trẻ sơ sinh chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay, rất hung tàn, vừa rơi xuống, chạm vào bất kể thứ gì đều nhe hàm răng đáng sợ ra cắn xé, giống như con ong con kiến.
Có đôi khi bọn họ đột nhiên nhìn thấy núi lớn bay vụt qua, thoáng cái biến thành người khổng lồ với cánh tay dài mấy trăm trượng, trực tiếp công kích về phía đám yêu trên đám mây, chúng hung tàn không thể ngăn cản, mang theo một khí thế đánh trời lật đất, đáng sợ lạ thường.
Nhưng cũng may, bộ tộc Bàn Sơn xem ra đã chuẩn bị đầy đủ.
Bất kể gặp phải nguy hiểm đáng sợ gì, đều có cách ứng phó, vượt qua từng cửa.
Trên đường đi, ngoại trừ ba kẻ chết ở sát cửa, ngược lại không có tổn thất quá lớn.
Bọn họ bay suốt một ngày, trước mắt chợt tối sầm lại, chỉ thấy bọn họ đã tiến vào một vùng đất vô cùng u ám. Khi ngẩng đầu nhìn lên, bọn họ lại không khỏi kinh ngạc. Chỉ thấy trên mặt đất phía trước đột ngột xuất hiện một tòa Ma Cung rất lớn, không có cách nào hình dung vẻ to lớn, hoành tráng của Ma Cung này, nó gần như đâm thẳng vào trời, lẳng lặng đứng ở trên mặt đất, bản thân lại giống như một vị ma hung ác...
Có một tòa Ma Cung như thế, trời đất xung quanh đều bị ảnh hưởng, hóa thành một màu đỏ sậm.