Chương 1567: Bẻ cỏ làm kiếm chặt trời cao (1)
Mấy khí cơ này từ đầu phía bắc Yêu Vực tiến đến cực nam của Yêu Vực, lại rời khỏi Yêu Vực, vòng qua Ma Biên, đi thẳng tới Nam Hải, trong đó thỉnh thoảng sẽ có khí cơ nào đó hơi chậm lại, bị phía sau vượt qua, giao đấu mấy trận lại để hắn chạy trốn được.
Cứ đuổi như vậy, không biết giao đấu mấy trận, không ngờ đã tới cực nam của Yêu Vực, trên Hoang Nguyên giáp với Ma Biên.
Có thể thấy được tốc độ của khí cơ phía trước chậm hơn rất nhiều, giống như bị thương không chống đỡ được nữa. Mấy khí cơ phía sau nắm chặt cơ hội, sốt ruột chạy tới. Trong đó có một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Ngươi có thể trốn lâu như vậy cũng xem như có bản lĩnh. Nhưng bây giờ ngươi đã ăn một trượng của chủ đảo Vong Tình, trúng một kiếm của ta, còn bị Cửu Trọng Thiên Hoàng Ấn cách không chấn thương, sao còn có thể chạy trốn được chứ?
Khí cơ phía trước chính là Chủ Hắc Ám trốn ra từ trong thế giới Thần Ma, thần thức của hắn có hơi suy yếu, phát ra thần thức nói:
- Xem ra các ngươi quả nhiên hận chết ta, đuổi suốt trăm vạn dặm, không giết chết ta, tuyệt đối không chấp nhận quay đầu lại đúng không?
- Bản thân ngươi gây ra bao nhiêu phiền phức, muốn hủy đi người ở đây, sao có thể chứa chấp ngươi được nữa?
Trong hư không phía tây, Bạch Bào Chiến Tiên cưỡi Thiên Mã bỏ qua vẻ mệt nhọc khác thường của Thiên Mã, thúc ngựa chạy tới.
- Ta chẳng qua muốn đoạt Táng Tiên Bia mà thôi...
Phía trước, Chủ Hắc Ám cười gượng, hình như có chút bất đắc dĩ nói.
- Chúng ta đều biết Táng Tiên Bia là vật có liên quan với kiếp nạn lớn. Ngươi muốn lấy được tấm bia này, còn không phải là để kéo kiếp nạn lớn mau xuống à? Chúng ta không hiểu được vì sao ngươi cứ nhất định phải làm như thế? Nhưng ngươi đối địch với nhân gian, gây rắc rối cho thiên hạ là điều không khả biện bạch. Hoặc ngươi theo chúng ta trở lại, cố gắng nói rõ, hoặc vì người ở đây, chúng ta đành liên thủ giết chết ngươi, phá huỷ thần hồn của ngươi cũng không sao cả!
-...
-...
Nhiều tiếng ép tới, mấy đạo khí cơ này đã nhanh chóng đến gần Chủ Hắc Ám. Chủ Hắc Ám dường như không còn đường để chọn, đột nhiên lao xuống đám mây phía dưới, đồng thời cười nói:
- Tất cả đám người các ngươi... tưởng có thể thật sự bắt được ta sao?
Mấy đạo khí cơ phía sau chạy vội tới, thần thức uy nghiêm đáng sợ:
- Có mấy người chúng ta liên thủ, dù ngươi có lên trời xuống đất, cũng không thể trốn thoát được...
Bọn họ nói rất tự tin, hoặc nói không phải tự tin mà là sự thật!
Dựa vào tu vi của bọn họ, khắp thiên hạ có đâu không thể tới được? Cả thiên hạ này lại có ai có thể chạy trốn được sự truy đuổi của bọn họ?
- Ha ha, vậy thử xem!
Vào lúc này, Chủ Hắc Ám lại cười lớn, lao thẳng xuống dưới, thân hình lao nhanh như tia chớp.
Mấy đạo khí cơ phía dưới cũng chạy tới.
Trên mặt đất hoang vắng, cây cỏ lay động rồi lập tức yên tĩnh trở lại, có vẻ trống trải.
Nơi này là một mảnh Hoang Nguyên không có bóng người, xung quanh thậm chí chẳng có nổi một cái cây lớn, chỉ có từng mảng cỏ dại và con đường mòn không biết xuất hiện từ lúc nào đã sắp bị cỏ mọc kín. Chủ Hắc Ám lại lao thẳng theo con đường mòn này, bay vội về phía trước. Sau lưng hắn, vân khí cuồn cuộn trong hư không, mấy cao thủ vẫn một đường mau chóng đuổi theo...
Mấy chủ Thánh địa liên thủ, muốn hủy trời diệt đất cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa bây giờ lại chỉ đuổi theo có một người bị thương?
Nhưng người này lại giống như đã dự tính trước mọi việc, cắn chặt răng bay nhanh về phía trước.
Ở trong mắt hắn, con đường nhỏ này đang nhanh chóng uốn lượn, chia cách dãy núi và đồng hoàn ra thành hai nửa. Hắn giống như tia chớp lao về phía xa, mãi đến mấy vạn dặm sau, chợt nhìn thấy một người chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ này.
Người này không cao, cà nhắc đi tới.
Từ phía sau nhìn lại, có thể thấy được lưng hắn còng xuống, tóc tai rối bời, tai cũng mất một bên, tốc độ đi đặc biệt chậm, nhưng trước sau không hề dừng lại, hắn đi từng bước một trên con đường nhỏ ướt át, để lại từng vết chân và dấu gậy trúc chống xuống!
Đường nhỏ vẫn trải dài về phía trước như ẩn như hiện, hắn lại không ngừng đi tới trên con đường nhỏ này.
Trời đất mênh mông, bóng lưng của hắn có phần cô độc.
- Đạo hữu, đã tới lúc ngươi trả lại ân tình cho ta rồi...
Chủ Hắc Ám sốt ruột lao đến, từ ngoài xa vạn dặm lại nhìn thấy bóng lưng này, trầm giọng hét lớn.
Đợi cho tới lúc người trên đường nghe được tiếng thần thức của hắn, hắn đã lao qua hơn vạn dặm, lao qua thân người này và không quay đầu lại, tiếp tục chạy về phía trước, rất nhanh đã hóa thành một điểm nhỏ, biến mất trong hư không.
Người đang đi trên đường này chậm rãi quay người lại.
Cho đến lúc này, mới phát hiện người này cũng mất một con mắt, sắc mặt tái nhợt nhưng có vẻ còn rất trẻ. Hắn dùng con mắt còn lại nhìn về phía bầu trời, lại có thể nhìn thấy được không trung phía sau dường như đang co lại từng khoảng. Đó là do có người với tu vi thông thiên đang chạy vội tới, hình thành hiện tượng kỳ lạ trong trời đất này.
Nghĩ tới lời người vừa rồi đã nói, người đang bước đi kia biết tới lúc mình nên trả ân tình.
Trả hết ân tình, trong lòng mình sẽ thoải mái hơn, rất tốt!
Mấy ân tình này nhất định phải trả, hắn sớm đã thấy chán, có thể không để ý thì thôi, nhưng có thể trả, tốt nhất vẫn nên trả lại!
Vì vậy hắn nhìn mấy người đuổi theo phía sau kia, chậm rãi cúi người xuống.
Ở trên cánh đồng hoang vu này, khắp nơi đều là cỏ A La Hán mọc.
Loại cỏ này có phiến lá thẳng, thon dài, trên nhọn dưới rộng, lại giống như kiếm!
Cho nên hắn tiện tay hái một chiếc lá cầm trong tay, vung một kiếm về phía không trung đằng sau.
Sau đó hắn tiện tay ném chiếc lá đi, quay người, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.