Chương 1573: Số phận phải gặp lại (1)
Mèo trắng hung hăng trừng mắt với Phương Nguyên, Phương Nguyên lập tức hiểu rõ đây đã là cực hạn của nó rồi.
- Vèo...
Sau khi đi ba vòng, Phương Nguyên và Tôn quản sự, mèo trắng đều biến mất. Lúc bọn họ xuất hiện, đã ở giữa không trung của Minh Hà. Hắn và Tôn quản sự trực tiếp thi triển thần thông, một người điều khiển Cửu Long Ly Hỏa, một người niệm Đại Thần Ma Âm đánh mạnh về phía Chung Lão Sinh đang đứng ở trên Táng Tiên Bia. Bọn họ đều biết tình thế nguy cấp nên không dám nương tay...
Mèo trắng lại ở giữa không trung, lại liều mạng đuổi theo cái đuôi của mình. Sau khi đuổi được ba vòng, thật kỳ lạ là nó đã chạy ra bên ngoài, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Bản thân mình thịt mềm, đưa hai người bọn họ vào trong là được rồi.
Nó cũng không dám ở lại bên trong liều mạng.
- Ha ha, mặc dù hai người các ngươi không tệ, nhưng cũng chỉ nắm giữ một ít lực lượng vượt qua cảnh giới Nguyên Anh mà thôi, thậm chí còn không tính là nửa bước Hóa Thần. Vào lúc này, hai người lại dám nghĩ đến chuyện ngăn cản ta à?
Bên trong Minh Hà, Chung Lão Sinh đứng ở trên Táng Tiên Bia nhìn thấy Phương Nguyên và Tôn quản sự, cũng lấy kỳ lạ về cách bọn họ tiến vào nên cũng hơi ngẩn người, nhưng lại không để ý nhiều tới hai người.
Hắn vừa nói chuyện và mở tay áo ra, vỗ thẳng về phía hai người bọn họ.
Cùng lúc đó, bên cạnh hiện ra rất nhiều hơi nước tràn ngập ở trong không trung, cắn nuốt về phía hai người bọn họ.
Một vị đại tu sĩ Hóa Thần cảnh chân chính và hai kỳ tài Nguyên Anh cảnh lại đánh một trận ác liệt ngay trước Táng Tiên Bia!
...
...
Trong thế giới Thần Ma hoàn toàn hỗn loạn, khắp nơi đều diễn ra những trận chiến chém giết ác liệt, khắp nơi đều có kẻ đang cướp giật ma bảo.
Nhưng đến lúc này, cũng không còn bao nhiêu ma bảo tốt cho bọn họ cướp nữa. Đồ trong chín đại điện đầu đều bị Phương Nguyên dọn sạch.
Cho nên, những người vào sau chỉ có thể thả ra những tượng đá Ma Thần.
Người người đều điên cuồng.
Chỉ có một người không giống với những người khác. Đó chính là Quan Ngạo với dáng vẻ cao lớn. Lúc này hắn có chút mất hồn mất vía xuất hiện ở trong điện thứ chín. Hắn có chút mê man, còn có chút kinh hãi, không biết thứ gì đang gọi mình. Hắn chỉ có thể dựa vào bản năng của mình để từng bước đi tới cuối đại điện, sau đó lại nhìn thấy một bức tượng Thần Ma Đại Thiên Uy cao chừng trăm trượng cao.
Dưới chân Tượng Thần Ma Đại Thiên Uy có một đại trận máu, bên trong có một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn đang quỳ ở trước bức tượng Thần Ma.
Quan Ngạo nhớ mình hình như đã từng gặp thiếu nữ này.
Nhưng hắn không biết vì sao, lúc này mình nhìn thấy thiếu nữ kia, trong lòng lại có cảm giác rất phức tạp.
Càng không biết vì sao mình nhìn tượng Thần Ma Đại Thiên Uy này, trong lòng lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
- Ca ca, ngươi tới rồi...
Thiếu nữ quỳ trước tượng Thần Ma không quay đầu lại, vẫn biết Quan Ngạo đang đi tới sau lưng mình, giọng nói vô cùng trong trẻo:
- Người kia nói không sai, ngươi quả nhiên sẽ đến. Số phận quyết định ngươi sẽ xuất hiện bên cạnh ta vào lúc này...
Nàng chậm rãi nói và quay người qua, nhẹ nhàng giơ bàn tay nhỏ nhắn ra.
Bàn tay đó đầy đặn, trắng mịn lại bé nhỏ.
Quan Ngạo theo bản năng, đưa bàn tay thô ráp, đen như đồng thau của mình tới.
Khi hai bàn tay chạm vào nhau, dường như trong trời đất phát ra một tiếng nổ lớn.
Bức tượng Thần Ma Đại Thiên Uy cao trăm trượng, hung ác dữ tợn, trong lòng ôm bình đen như có thể trấn áp tất cả mọi thứ trên thế gian lại hiện lên một chút khí cơ kỳ lạ không có cách nào hình dung.
Dường như trong giây lát đó, vị Thần Ma này đã mở mắt, nhìn về phía bọn họ.
Trong đầu Quan Ngạo vang lên một tiếng động giống như có vô số mảnh nhỏ đang từ từ hiện lên.
Đó là từng cảnh tượng về ký ức ngày xưa đã bị rút ra, lại lần nữa quay lại trong đầu của hắn.
Cảnh này khiến Quan Ngạo đau khổ, trán nổi gân xanh, nhìn thiếu nữ trước mắt cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Nhưng cơ thể không dừng lại được, chậm rãi đi về phía trước. Huyết trận do Tông chủ Đại Thiên Ma Tông lập ra trước đó căn bản không thể ngăn cản được hắn, bị thân hình của hắn, lực lượng của hắn chấn động làm cho liên tục nổ nát. Hắn đi từng bước tới trước tượng Thần Ma, ngơ ngác nhìn thiếu nữ.
- Ca ca, ngươi nhớ ra ta rồi sao?
Thiếu nữ khẽ nói và ngửa đầu nhìn về phía Quan Ngạo, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng.
- Tiểu... Tiểu muội...
Quan Ngạo do dự gọi ra cách xưng hô mà hắn đã lâu không dùng tới.
Cách xưng hô này đặc biệt mới lạ đối với hắn.
Nhưng sau khi gọi xong hai từ này, ký ức trong đầu hắn bỗng nhiên hiện ra một cách xáo trộn.
Vô số ký ức bắt đầu ghép một cách hoàn chỉnh xuất hiện ở trong đầu hắn, lại giống như từ trước tới nay chưa từng bị hắn lãng quên. Ánh mắt của hắn cũng trở nên lo lắng, đột nhiên tay chân luống cuống ngồi xổm xuống, sốt ruột vội kêu lên:
- Ngươi là tiểu muội của ta!
Hắn giơ bàn tay to ra, hình như muốn ôm thiếu nữ này vào trong lòng như rất nhiều lần trước đó.
Nhưng vào lúc này, hai bàn tay của hắn có về rất vụng về.
Nhìn gương mặt bình tĩnh, tinh tế của tiểu muội, hắn lại không thể duỗi tay ra được.
- Đúng vậy, ta là tiểu muội của ngươi, ngươi cuối cùng đã nhớ ra ta rồi!
Quan tiểu muội nhìn Quan Ngạo tay chân luống cuống, bình tĩnh gật đầu và khẽ:
- Ta và ngươi là song sinh. Lúc đó chúng ta chen chúc trong một nơi rất chật hẹp. Ngươi rất to khỏe, bắt nạt ta, cướp đi rất nhiều thứ vốn phải thuộc về ta. Cho nên ngươi sinh ra cao lớn như vậy, ta sinh ra lại gầy yếu, ngươi không bị bệnh, nhưng ta hình như lại phải chết!