Chương 1596: Uống rượu ăn thịt ngủ Xà Cơ (2)
Hùng nguyên soái này vốn được bảy yêu mạch lớn bồi dưỡng ra, không tính là kẻ sơn dã, cũng hiểu chút đạo lý, bình thường tất nhiên không quen nhìn những vua sơn dã lỗ mãng ngu ngốc. Nghe được lời Báo gia nói, càng cảm thấy hoang đường hơn.
Trong lòng hắn nghĩ thầm: giằng co với vua sơn dã phía dưới, ai có nắm đấm lớn thì kẻ đó làm vua, đây là ý phía trên muốn thao túng, lo lắng phía dưới có kẻ kiêu ngạo sẽ không dễ khống chế. Nhưng đến vị trí yêu hầu này, sao còn có yêu có thể nghĩ như vậy chứ?
Chẳng lẽ không biết sau khi có thân phận chính thức, tất cả bổ nhiệm đều cần bảy yêu mạch lớn gật đầu sao?
Trong giây lát, hắn xem Phương Nguyên thành yêu vương sơn dã ngu xuẩn, không để vào mắt.
Các tiểu yêu bên cạnh Phương Nguyên nhất thời có chút nao núng. Trong mắt bọn chúng, bảy yêu mạch lớn vẫn có lực uy hiếp rất lớn!
Nhưng Phương Nguyên căn bản không để ý tới lời Hùng nguyên soái nói, cao giọng nói:
- Ai bản lĩnh lớn, ai có thể làm cho các huynh đệ có thịt ăn, người đó mới có tư cách làm vua. Chẳng lẽ điều này không phải là quy định của Yêu Vực chúng ta từ xưa truyền lại à? Lão Hùng tinh ngươi mỗi ngày ngồi ở phía trên làm mưa làm gió, bắt nạt huynh đệ chúng ta, bản thân ăn linh đan uống tiên rượu mỗi ngày, trong phòng giấu mười mấy Xà Cơ, còn mỗi ngày bắt nạt chúng ta à?
Các tiểu yêu thân tín bên cạnh nghe vậy, tinh thần phấn chấn.
Bọn họ thần phục đại vương có một đặc điểm, đó chính là tới nhanh đi cũng nhanh.
Sau khi Phương Nguyên trở thành yêu hầu, đầu tiên là cho bọn họ cảm giác yên ổn, được yêu hầu che chở, thân phận của bọn họ cũng được nâng cao rất nhiều. Lại thêm thời gian qua, các tiểu yêu Hô Phong Sơn ra sức tuyên truyền, cũng gây dựng hình tượng vị đại vương Truy Phong này đặc biệt hung tàn, đặc biệt uy phong. Các yêu quái sùng bái nhất là đại vương như vậy, cho nên càng thêm trung thành với Phương Nguyên.
Tuy trong phần lớn yêu quái này có lẽ đều chưa từng gặp "đại vương Truy Phong" nhưng lại sẵn lòng đi chém giết vì hắn.
Đương nhiên, lòng trung thành này cũng không kéo dài.
Nếu Phương Nguyên bị người ta giết chết, đám tiểu yêu này cũng sẽ nhanh chóng trung thành vô biên với vương mới...
Lại thêm bình thường Hùng nguyên soái vốn khinh thường những kẻ sơn dã, trong lòng chỉ xem bọn họ là bia đỡ đạn đi chọi chết, tất nhiên sẽ không quá khách sáo với bọn họ. Trong khoảng thời gian hắn đứng ra luyện binh, quản lý cũng cực nghiêm, đương nhiên càng đắc tội không ít người.
Bởi vậy vào lúc này nghe được Phương Nguyên quát mắng một trận, ngược lại có không ít yêu quái phụ họa theo.
- Đúng vậy, nắm đấm ai lớn người đó mới là đại vương...
- Ai cho thịt ăn người đó mới là đại vương thật sự...
- Hắc Hùng quái, nhanh giao ra linh đan tiên rượu trong phòng ngươi...
- Xà Cơ cũng muốn, ta muốn Xà Cơ...
-...
-...
Hùng nguyên soái nghe Phương Nguyên mắng lại giận dữ. Bây giờ quân lệnh đã xuống, không biết tên lỗ mãng này ở đâu tới lại muốn đoạt quyền với mình. Hơn nữa, tên lỗ mãng này mới ở bên ngoài về, làm sao biết được trong lều soái của mình giấu hai mươi ba Xà Cơ?
- Nói bậy, bắt lấy hắn, chém!
Hùng nguyên soái không muốn nhiều lời, lạnh giọng hét lớn, bảo thân binh bên cạnh tới.
Thân binh bên cạnh hắn đều là cao thủ do bảy yêu mạch lớn bồi dưỡng ra, đều có tu vi Kim Đan cao cấp, có thể nói là tùy tiện một kẻ đi ra cũng mạnh hơn những yêu vương sơn dã kia. Bây giờ bọn họ nhận được mệnh lệnh lại không nói một lời, xông qua.
- Các tiểu nhân theo ta xông lên, chặt đầu con cẩu hùng kia để lập công với đại vương Truy Phong!
Không đợi Phương Nguyên lên tiếng, Báo gia lại vung thanh đao lớn, cưỡi con hổ mặc giáp lao vọt tới trước.
Mệt cho hắn là một Trúc Cơ lại có thể dám dẫn binh tới đấu cùng đại yêu Kim Đan.
Mấu chốt nhất là bên cạnh Phương Nguyên thật sự có không ít yêu binh yêu tướng hô to gọi nhỏ, xông qua theo.
Phương Nguyên ở bên cạnh nhìn, trong lòng phân tích, cũng biết Báo gia căn bản không phải đối thủ của đám thân vệ yêu soái. Hơn nữa vào lúc này, bản thân mình phải xây dựng một hình tượng thần thánh trong mắt đám yêu binh, khiến bọn họ phải quỳ bái, ngược lại không nhất thiết phải che giấu quá sâu. Bởi vậy khi Báo gia dẫn binh xung phong liều chết ra ngoài, hắn lại đứng lên, sau đó vung tay áo về phía không trung.
Một tiếng nổ lớn vang lên!
Trong thiên địa bỗng nhiên có cuồng phong gào thét, ánh sáng màu vàng chói mắt.
Một con cóc thân vàng giống như núi lớn bỗng nhiên xuất hiện ở giữa không trung, mặt nhìn về phía vị trí thống soái yêu binh, mở miệng lớn lại có vô tận cuồng phong thổi tới, giống như trời sập một lỗ, hút tất cả đất đá, cây cỏ, yêu ma quỷ quái, pháp bảo binh khí trước mặt nó vào trong bụng. Vào lúc này, đám yêu xung quanh chỉ cảm thấy trời đất mù mịt, cát bay đá chạy, cũng không dám mở mắt.
Đợi cho tới khi tiếng gió dừng lại, Báo gia và đám yêu binh mới lặng lẽ mở mắt ra, sau đó chợt sợ hãi.
Xung quanh Yêu soái Hùng Thông thậm chí không có một người.
Ba nghìn yêu binh và cả doanh trướng đều bị con cóc rất lớn này một hơi nuốt sạch, chỉ có Hùng soái đứng ngây người trên mặt đất trụi lủi.
Bọn họ kinh hãi trước cảnh tượng như vậy, đồng thời quay đầu lại nhìn về phía Phương Nguyên, trong lòng đều xuất hiện một ý nghĩ.
- Hóa ra... đại vương Truy Phong nhà ta đúng là một con cóc thành yêu!
-...
-...
Trong lòng đám yêu đồng thời có nhận thức mới về Cóc yêu. Phương Nguyên phất tay thu lại con cóc thân vàng. Bản thân hắn bước lên không trung. Người bên cạnh còn tưởng là hắn thu lại bản tướng, hóa lại thành người. Hắn giơ tay chỉ về phía trước, khí cơ trên người phong tỏa yêu soái Hùng Thông, trầm giọng hét lớn:
- Báo tướng quân, bây giờ là lúc lập công, còn không mau cắt đầu thủ lĩnh quân địch?