Chương 1615: Lại gửi tiếp hai viên (1)
Hắn phất tay thu lại lực pháp tắc bên người, bất đắc dĩ đi về phía Phương Nguyên, than thở:
- Mà thôi, vậy ta với ngươi cũng...
- Vù!
Chẳng ai ngờ tới, kiếm quang bên cạnh Phương Nguyên đột nhiên tăng mạnh gấp mấy lần Tâm Ý Kiếm vừa xuất hiện ban nãy, đột nhiên lướt qua cổ của Long Kiếm Tẩu. Với khoảng cách giữa hắn và Long Kiếm Tẩu gần như vậy, Long Kiếm Tẩu lại hoàn toàn không hề đề phòng, mới thu lại lực pháp tắc, còn chưa kịp nghĩ gì, sao có thể tránh được một kiếm này. Một cái đầu lập tức bay lên giữa không trung, trên mặt vẫn còn đầy vẻ kinh ngạc và không cam lòng.
- Thiên hạ này không thiếu một người dùng kiếm như ngươi...
Phương Nguyên lắc người tới nắm lấy cái đầu của hắn và xách trong tay, thản nhiên nói:
- Cho nên ta vẫn muốn phần đặt cược hơn!
Long Kiếm Tẩu lại có thể chết?
Cảnh tượng như vậy diễn ra ngay trước mặt khiến đám người thầm khiếp sợ, vẻ mặt bi thương căm phẫn nhìn về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên chém ra một kiếm này quá đột ngột, ngay cả ba vị đại tu Hóa Thần có mặt ở đó cũng không kịp ngăn cản. Quan trọng hơn là bọn họ còn chưa suy nghĩ rõ ràng, vốn tưởng rằng Phương Nguyên chỉ mượn cớ đánh cược để ép người, buộc bọn họ rời khỏi núi. Vừa rồi, Long Kiếm Tẩu rõ ràng đã chịu thua, có ý sẽ nhận lời rời khỏi núi, nào ngờ Phương Nguyên vẫn nhất quyết phải cắt đầu hắn?
Đây lại thật sự là muốn đánh cược tính mạng à?
Các lão già ở đó nhìn thấy cảnh tượng này đều vô cùng kinh hãi.
Nhất là Huyền Minh Tôn Chủ nhìn thi thể không đầu của Long Kiếm Tẩu ngồi trên mặt đất, hắn càng run rẩy kịch liệt hơn.
- Được được được lắm, trốn ở thế ngoại mấy năm, không biết thế gian lại có tiểu bối hung tàn như vậy!
Qua một lát, trong mấy lão già mới có người run giọng quát to:
- Ngươi đến từ Đông Hoàng Sơn sao?
Phương Nguyên khẽ run lên, lắc đầu nói:
- Ta đến từ nhân gian!
- Ngông cuồng hung tàn như thế, cần gì quan tâm ngươi đến từ chỗ nào!
Trong mấy lão già con lại có người quát lạnh:
- Giết người lung tung, lại phải đền mạng!
Xung quanh có từng sát cơ lạnh thấu xương, Phương Nguyên chợt quay người sang, đối mặt với uy phong của ba vị Hóa Thần vẫn không hề sợ hãi, chỉ lạnh lùng nói:
- Đã nói rõ là đánh cược đầu người lại phải trả bằng đầu người, nếu ngay cả lời nói cũng không tính, vậy tính là gì?
Câu nói này lọt vào trong tai của mấy lão già kia, trong lòng bọn họ cũng rét lạnh. Lúc đầu, bọn họ đương nhiên không để ý tới phần đặt cược này. Lại giống như Long Kiếm Tẩu, hắn mang tâm tư đùa giỡn bước ra, kết quả chính là hắn bị một kiếm của Phương Nguyên chém đầu. Trong lòng đám lão già bi thương căm phẫn, nhưng nếu thật sự nói về quy định đánh cược, lại thật sự không nói được lời nào. Sắc mặt mỗi người dần trầm xuống.
Bọn họ liếc nhìn nhau, Tinh La Tẩu ôm bàn cờ quát lạnh:
- Nếu ngươi thắng lão hữu Huyền Minh về trận đạo, kiếm đạo thắng Long Kiếm Tẩu, vậy lão hủ cũng lấy bộ xương già này chơi với ngươi. Ngươi có dám đấu cờ đạo với ta không? Nếu ngươi có thể thắng lão hủ, tùy ngươi lấy đi cái đầu vô dụng với người trong thiên hạ này. Nếu ngươi thua lão phu, ha ha, vậy đừng trách...
Tinh La Tẩu này có cảnh giới Hóa Thần, hắn ôm hận hô lên những lời này làm chấn động cả tiên cảnh vắng vẻ, thiên uy khó lường.
Tinh La Tẩu còn chưa nói hết, mấy lão già khác nghe vậy cũng quát to.
- Thằng nhóc ngươi có bản lĩnh lớn, nếu thắng kỳ đạo lại tới cược Phù đạo với lão phu, thế nào?
- Ta đánh cược thần thông với ngươi, có dám không?
- Lão phu chỉ giỏi về âm luật, cũng muốn đánh cược với ngươi một lần!
-...
-...
Tiên sinh Thiên Cơ nghe vậy, sắc mặt biến đổi. Hắn nhìn ra được những người này tức giận lên đầu, đều không chịu nói đạo lý nữa.
Mình đánh cược về sở trường của người khác còn có chút đạo lý, làm gì có ai ép đối phương đấu với mình về tài nghệ mình am hiểu nhất, hơn nữa đối phương thua còn muốn lấy tính mạng người ta?
Mấy lão già này rõ ràng rất hận Phương Nguyên, cứng rắn đòi đánh cược là để báo thù cho Long Kiếm Tẩu.
Hóa Ngoại Thất Tẩu ở sâu bên trong Tuyết Nguyên này đều là kẻ si, không xét về tu vi, trên phương diện sở trường của mỗi người đều đã đạt đến mức cao nhất, có thể độc bước trong thế gian.Bọn họ nói vậy cũng tuyệt đối không chấp nhận thảcho Huyền Minh Tôn Chủ rời đi, bởi vì sâu bên trong Tuyết Nguyên lạnh khủng khiếp, nếu không có cao thủ trận đạo như Huyền Minh Tôn Chủ giúp đỡ bọn họ bố trí đại trận trong động phủ, vậy những người khác sẽ không thể sống được ở đây.
Cho nên bọn họ mới nhất định phải giữ Huyền Minh Tôn Chủ lại.
Ở dưới tình huống như vậy, nếu Phương Nguyên nhận lời tha cho Huyền Minh Tôn Chủ, vậy đối phương sẽ không dây dưa quá mức.
Nhưng tiên sinh Thiên Cơ không ngờ được Phương Nguyên nghe mấy lão già nói vậy, lại lẫm liệt nói:
- Được!
Tiên sinh Thiên Cơ nghẹn thở, hận không thể tiến lên đạp Phương Nguyên một cái.
Hắn đã từng nghe nói qua những lời đồn đại về Phương Nguyên ở Yêu Vực, biết người thanh niên này hành sự lỗ mãng, hồ lý lại đánh ra cơ nghiệp lớn ở Yêu Vực, ngược lại giải quyết một vấn đề mà Tiên Minh cũng không dễ giải quyết được.Nhưng bây giờ đã không còn ở trong Yêu Vực nữa!
Sao hắn vẫn lỗ mãng như vậy?
Nhưng hắn lại không biết trong lòng Phương Nguyên bây giờ đang vô cùng tức giận.
Trước đây Phương Nguyên chỉ có cảnh giới Kim Đan, ở sâu bên trong Tuyết Nguyên nhìn thấy những thế gia lập ra Địa Cung để trốn kiếp nạn lớn đã không cam lòng, bất chấp tính mạng vạch trần chuyện của bọn họ ra ngoài, có thể thấy được hắn cực hận người như vậy.Bây giờ, không ngờ hắn lại nhìn thấy sâu bên trong Tuyết Nguyên cũng có những lão quái ở ẩn như vậy, những người này khác với những thế gia kia, nhưng trong lòng Phương Nguyên vẫn bất mãn.