Chương 1616: Lại gửi tiếp hai viên (2)
Dựa vào cái gì chúng ta giống như một đứa trẻ ân cần, che ở đây, bổ xung ở kia, còn các ngươi có thể trốn ở Tuyết Nguyên?
Phương Nguyên không nói nhiều với bọn họ bởi vì Phương Nguyên biết mình nói cũng vô nghĩa.
Những người này có đạo lý riêng của mình, tự xem mình là kẻ trên cao, không dính hồng trần của thế tục, nếu phải, đạo lý của bọn họ lớn hơn ai hết, cho nên có nói cũng không rõ được. Nhưng trong lòng Phương Nguyên hận, bất kể có thể nói rõ hay không đều hận.
Nếu đối phương muốn đánh cược với mình, vậy dứt khoát đánh cược một trận, giải hận.
Từ phản ứng của tiên sinh Thiên Cơ, hắn có thể đoán được chắc hẳn có rất nhiều lão quái vật như vậy...
Vậy trước tiên gặp người nào, giải quyết người đó!
...
...
Không nói đến tiên sinh Thiên Cơ nghe Phương Nguyên nói, sốt ruột thành thế nào, Hóa Ngoại Thất Tiên nghe được Phương Nguyên nhận lời, lại cùng vỗ tay khen ngợi, thật sự không biết Phương Nguyên là nghé con mới sinh hay rời sinh lỗ mãng, nếu đã nhận lời thì xem như đã mất nửa mạng!
- Vậy để lão phu đánh cược về kỳ đạo với ngươi trước. Các vị đạo hữu cứ đi mài đao đi!
Tinh La Tẩu trầm giọng quát một tiếng và ném khay đen trong tay ra. Nó đón gió lớn nhanh, lại hóa thành một cái khay lớn mười trượng. Sau đó trên bàn cờ lần lượt xuất hiện các quân cờ. Tinh La Tẩu lại ngồi ở phía trên. Cô bé áo đỏ trong Tiên cảnh thấy vậy, vội vàng bưng nước trà và lư hương tới, ngoan ngoãn hầu hạ ở bên cạnh Tinh La Tẩu.
Các nàng cũng biết bây giờ tính mạng của bản thân tôn chủ lại phụ thuộc vào ván cờ này.
Hóa Ngoại Thất Tiên đều là người quy củ, muốn đầu của Phương Nguyên, vậy cũng chỉ có thể cá cược thắng Phương Nguyên, đổi tính mạng của Huyền Minh Tôn Chủ về, sau đó mới có thể đánh cược một trận khác, lại thắng cái đầu Phương Nguyên, báo thù cho Long Kiếm Tẩu.
Từ khi Giao Long bị lão tổ tông ép ra khỏi động phủ vẫn không vui lắm. Tới hôm nay mới xem như có chút tâm tình tốt. Thấy đối phương có cô bé áo đỏ hầu hạ, ép khí phách của Phương Nguyên, nó lại cquyết định thực hiện chức trách của mình, ngoan ngoãn chạy đến phía sau Phương Nguyên. Thấy đối diện có trà có lư hương, mình không có gì, nó lại giơ móng vuốt gãi ngứa cho Phương Nguyên...
- Mời!
- Mời!
Tinh La Tẩu phất tay áo, đẩy một quân cờ rồi dùng kiếm chỉ vào Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhìn cũng không nhìn, tiện tay đẩy một quân cờ, chỉ thản nhiên nhìn cổ của Tinh La Tẩu.
Gương mặt Tinh La Tẩu bình tĩnh, ban đầu đặt cờ rất nhanh, nhưng càng về sau lại dần chậm lại, bởi vì cần phải suy nghĩ tới cả ván cờ.
Nhưng đúng lúc này, mọi người lại nhìn ra được biến hóa trong đó. Ban đầu, Tinh La Tẩu hạ cờ rất nhanh, Phương Nguyên cũng nhanh. Tiếng hai người hạ cườ lại giống như hạt châu rơi xuống mâm ngọc, lách cách không ngừng, rất dứt khoát, lại giống như cuộc chiến ác liệt trên chiến trường. Nhưng càng về sau, Tinh La Tẩu hạ cờ chậm, nhưng Phương Nguyên vẫn nhanh. Mỗi lần Tinh La Tẩu suy nghĩ một lúc mới rơi một quân cờ, Phương Nguyên lại nhanh chóng đặt theo.
Cạch cạch! Cạch cạch! Cạch cạch!
Bây giờ, tiếng đặt cờ lại thành hai tiếng gấp gáp ngắn ngủi.
Mọi người dần dần phát hiện ra tình hình không ổn. Tuy Tinh La Tẩu chưa có hiện tượng thua trên thế cờ, nhưng từ tốc độ hai người đặt cờ lại có thể thấy được Tinh La Tẩu suy nghĩ chậm hơn Phương Nguyên rất nhiều, cứ tiếp tục như vậy...
Đám lão già đều có chút bận tâm.
Có thể thấy mỗi lần Tinh La Tẩu hạ một quân cờ xong, thời gian suy nghĩ đã từ uống cạn chén trà đến một nén hương, cuối cùng thậm chí đến một giờ. Xung quanh mặt trời hạ xuống, trăng lên cao, đã một ngày trôi qua, Tinh La Tẩu hạ cờ càng lúc càng gian nan, vẻ mặt cũng càng lúc càng khó coi. Phương Nguyên lại vẫn ung dung bình tĩnh ngồi ở đó, mỗi lần hạ cờ xong chỉ nhìn cổ của Tinh La Tẩu...
Trên trán Tinh La Tẩu bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Tiên cảnh có vấn đề rồi, thật sự quá nóng...
...
...
- Tinh La Tôn Chủ rõ ràng vẫn chiếm phần thắng, sao hạ cờ chậm như vậy?
Trong Tiên Cảnh, có một cô bé áo đỏ tò mò nhìn bàn cờ, có chút không hiểu hỏi.
Một lão già tóc bạc bên cạnh xem đánh cờ không nông cạn như nàng, nghe vậy không thể làm gì khác hơn là nói:
- Người đánh cờ có kỳ đạo cao, mỗi lần đánh cờ đều phải suy nghĩ trước nghìn bước trăm bước, đương nhiên không thể vội vã như thế. Lão phu đã từng nghe người ta nói, tiên nhân chơi cờ, một ván trăm năm cũng có. Cho nên không cần hoảng hốt, lão huynh Tinh La chỉ suy nghĩ nhiều một chút, lâu một chút cũng là thường!
Hắn lại nhìn ra được bây giờ Tinh La Tẩu không phải suy nghĩ bao nhiêu, mà có phần không dám đặt cờ, chỉ sợ thua quá nhanh, cho nên vội vàng nói đỡ, để tránh Phương Nguyên không chờ được lại giục Tinh La Tẩu đặt cờ nhanh, ép hắn vào đường cùng.
Nhưng Phương Nguyên không làm thế, cũng không giục Tinh La Tẩu hạ cờ nhanh, ngược lại chậm rãi quay người sang, nhìn về phía lão già tóc bạc mặc trang phục thư sinh, thản nhiên nói:
- Thế ngoại tiên nhân không lo không nghĩ, có rất nhiều thời gian, cho nên bọn họ có thể đánh một ván cờ trên trăm năm, nhưng ta lại khác, ta thiếu nhất chính là thời gian, cho nên vẫn không nên lãng phí thời gian thì tốt hơn...
Hắn lại chắp tay nói với lão già tóc bạc này:
- Tiền bối mới vừa nói muốn đánh cược phù đạo với ta?
Lão già tóc bạc này tên là Bách Si Tẩu nghe vậy vẻ mặt thoáng nghiêm trọng, quát khẽ:
- Không sai, chờ ngươi đánh cờ xong...
Phương Nguyên nói:
- Không cần!
Hắn vừa nói chuyện vừa quay người sang, phất tay áo về phía không trung. Một luồng khí Huyền Hoàng từ trong tay áo bay ra giữa không trung, sau đó một luồng khi Huyền Hoàng này bỗng nhiên phân ra âm dương, có âm dương lại hóa thành tứ tượng, tứ tượng tiếp tục diễn hóa, hiện ra ngũ hành bát quái cửu cung, cuối cùng diễn hoa ra núi sông mặt đất, sinh ra vô số cây cối phi cầm, bên trong thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng có vô số người đang sinh hoạt trong đó, kỳ diệu tới mức không có cách nào hình dung.