Chương 1635: Sinh ra làm Thánh (2)
Vị trí của Đông Hoàng Sơn quá cao, cao hơn lục đại Thánh địa còn lại, đều làm việc trọng đại, hơn nữa hi sinh cũng nhiều, vì thế lục đại Thánh địa và Tiên Minh cũng không hỏi qua bọn họ trong một ngàn năm này làm gì, chỉ quen thuộc với sự vắng mặt của bọn họ.
Nhưng điều khiến người ta không nghĩ tới là hiện tại vị thủ sơn Đông Hoàng Sơn lại đột nhiên xuất hiện ở Côn Luân Sơn!
Nếu người thủ sơn xuất hiện, như vậy trên thánh liễn kia…
- Sơn Tôn muốn nói. . .
Sau khi chào hỏi, Lộc Xuyên Thánh Nhân Tiên Minh mới lên tiếng hỏi.
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn chỉ cươi cười, trả lời:
- Đương nhiên là vì Tiểu Thánh Nhân Đông Hoàng Sơn Hóa Thần mà đến!
Nghe nói vậy, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, thậm chí có chút nghi hoặc.
Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên cau mày hỏi :
- Không phải Tiểu Thánh Nhân Đông Hoàng Sơn đã sớm Hóa Thần sao?
Bọn họ kinh ngạc cũng không có gì lạ, Đông Hoàng Sơn khác với những thánh địa còn lại, một kiếp chỉ truyền một người.
Mà người này chính là con cưng thiên hạ vô lượng.
Đạo tử thánh địa khác, có lẽ còn thiếu hụt Tiên Nguyên sử dụng, nhưng Đông Hoàng Sơn lại không thiếu, bởi vì Đông Hoàng Sơn vốn có một đạo Hậu Thổ Tiên Nguyên, số lượng không ít, thêm vào đó, mấy trăm năm trước, Đông Hoàng Sơn còn mượn Tiên Nguyên từ Lang Gia Các, Vong Tình Đảo, Cửu Trùng Thiên, năm, sáu Hóa Thần, cũng bồi dưỡng ra được, sao bây giờ còn đề cập đến Tiên Nguyên này?
Người thủ sơn nhìn thấy các vị chủ Thánh địa kinh ngạc, lại cười có chút đắc ý.
- Dĩ nhiên là bởi vì Đạo tử tông ta thành tựu không phải Hóa Thần bình thường, các vị bạn cũ nếu có nghi ngờ, mời các ngươi theo ta nhìn qua một chút.
Vừa nói, tay áo hắn nhẹ nhàng giương ra.
Chúng tu ngẩng đầu nhìn lên, thấy thánh liễn trên không trung có tiên hạc bay tới, mở ra màn kiệu.
Sau đó từ trong thánh liễn có một nam tử tuấn mỹ vô cùng đi ra, cúi chào bốn phía.
Người này hiện thân chốc lát, khí cơ trên người xúc động làm thiên địa biến hóa, tinh quang phân tán, hỏa quang lay động, không trung lại xuất hiện vô số tiên cơ bay lượn, bóng dáng tiên phật ngồi giảng đạo đầy trời, thanh âm vô tận thần bí, rung động hư không, lan truyền đến mọi người bốn phía, lại có rất nhiều người đột nhiên lòng sinh cảm ngộ, trong nháy mắt khai khiếu, tu vi tăng vọt.
Tám trăm dặm Côn Luân Sơn có vô số Linh cầm Dị thú sinh tồn, vào lúc này giống như cũng chịu cảm ngộ, lạy phục từ xa.
Có vài dị thú, trên người bắt đầu sinh ra biến hóa, nhưng là bị Đại đạo âm bên cạnh hắn điểm hóa, có linh tính.
. . .
. . .
Thấy được tình cảnh này, Lộc Xuyên Thánh Nhân kinh ngạc vô cùng.
- Lẽ nào thiếu sơn chủ…
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn cười nhẹ, nói:
- Truyền nhân Đông Hoàng Sơn sinh ra làm Thánh, sinh ra vì thiên hạ.
. . .
. . .
- Vị kia chính là Đạo tử Đông Hoàng Sơn sao?
Xung quanh tứ đại bí cảnh, không biết có bao nhiêu người tu hành bị ánh sáng của thánh liễn hấp dẫn, lúc này nhìn thấy dị tượng bên người nam tử trẻ tuổi, mỗi người tâm thần chấn động, sinh ra một loại cảm giác tự ti mặc cảm không cách nào tả nổi.
Có nhiều người tâm trí nhạy bén đã đoán được thân phận của hắn, vội quỳ lạy.
Mà vị Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn giữa không trung nhẹ nhàng đáp lễ mọi người, chậm rãi đi xuống.
Thân hình hắn nhìn khá chậm rãi, mỗi bước đi đều cực kỳ cao quý, thế nhưng tốc độ lại không phải nhanh bình thường, giống tất cả không gian dưới chân hắn đều bị rút ngắn, chỉ một bước đã đi vào phía dưới bí cảnh. Sau khi chậm rãi tiến vào bên trong, hắn nhìn thấy thiếu chủ Bạch Du Nhiên Lang Gia Các cùng mấy người bảo vệ một đạo Tiên Nguyên, chậm rãi hành lễ.
Bạch Du Nhiên nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện, nhất thời cả kinh, hỏi lớn, đám người chủ thư viện giúp đỡ hắn bảo vệ Tiên Nguyên liền thay đổi sắc mặt, mạnh mẽ giữ hắn lại, vẻ mặt nghiêm nghị, đánh giá Tiểu Thánh Sư.
Tiểu Thánh Sư nhẹ nhàng cúi đầu, pháp tắc bên người phun trào, hình thành một vòng xoáy khổng lồ.
Trong lúc hắn hành lễ, tất cả Tiên Nguyên trong đạo bí cảnh này, không riêng gì Tiên Nguyên để lại cho Phương Nguyên, mà ngay cả những Tiên Nguyên mà tu sĩ khác lưu lại chưa luyện hóa đều tràn vào trong pháp tắc quanh người hắn, toàn bộ bí cảnh trở nên trống rỗng, không thừa lại một chút nào.
Bạch Du Nhiên vừa giận vừa sợ, nói không ra lời.
Mà nam tử tuổi trẻ này lại nhẹ nhàng bước đi, trực tiếp xuyên qua tường đất, đi về phía đạo bí cảnh khác.
. . .
. . .
Trên núi, Lão tổ tông Vong Tình Đảo ý thức được chuyện xảy ra, sắc mặt thay đổi, nói:
- Các ngươi làm vậy là…
Người thủ sơn lập tức cười, nói:
- Thiếu sơn chủ tông chúng ta vì tu đại đạo nên cần một chút tài nguyên, vốn lão phu còn khuyên hắn bước đến Côn Luân Sơn, lấy thứ cần thiết, nhưng thiếu sơn chủ lại không muốn đoạt tạo hóa của người trong thiên hạ nên mới cố ý đợi đến lúc này, tu sĩ có tài năng trong thiên hạ đã lấy gần đủ Tiên Nguyên cần thiết, người mới đến lấy đi một phần.
Hắn lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói:
- Kỳ thực đối với con đường thiếu chủ phải đi, chỉ lấy một chút Tiên Nguyên thì không đủ, sẽ khiến con đường của hắn càng khó đi hơn, nhưng thiếu sơn chủ nói, vì người trong thiên hạ, hắn chịu thêm một chút cũng không sao.
Cơ hội duy nhất (1)
Chương 1636:
Việc Côn Luân Sơn mở ra tứ đại bí cảnh nhìn như là một sự kiện trọng đại được thiên hạ chú ý, nhưng thực tế động tĩnh cũng không lớn.
Tổng cộng chỉ có hơn ba trăm Chí Tôn Nguyên Anh đến nơi này.
Mà Tiên Nguyên trong tứ đại bí cảnh chỉ có thể đáp ứng yêu cầu khoảng trăm người, như vậy nhất định sẽ có những Chí Tôn Nguyên Anh ra về tay không, vì thế sau khi tranh đoạt lúc đầu, tứ đại bí cảnh cũng nhanh chóng trở nên yên tĩnh, người có được Tiên Nguyên, luyện vào bản thân, vội vã rời đi, người không lấy được Tiên Nguyên vô cùng buồn khổ, chán nản thở dài.
Trong này, đương nhiên cũng có một vài người nhìn thấy không còn hy vọng đạt được thành tựu Hóa Thần, lập tức ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi sâu trong bí cảnh, do trong thánh địa có người bảo vệ khắp nơi, muốn để lại cho Phương Nguyên bốn đạo Tiên Nguyên, nhưng do dự mãi, bọn họ cũng đành phải đánh trống lui quân. . .
Hiện tại Phương Nguyên có danh vọng thực sự quá cao, đoạt đồ vật lưu lại cho hắn sẽ bị vạn chúng phỉ nhổ.
Thứ hai, nếu thật sự muốn cướp, cũng không cướp được, ai sẽ là đối thủ của bốn đại thánh địa?
Đây cũng là nguyên nhân trong tứ đại bí cảnh ít xảy ra xung đột hơn so với dự liệu của các vị trưởng lão Tiên Minh, rất nhanh đã lắng xuống, những người trợ giúp Phương Nguyên bảo vệ một đạo Tiên Nguyên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chờ lúc mọi người tranh đoạt Tiên Nguyên xong, tất cả đều rời đi, bọn họ cũng có thể rời khỏi bí cảnh.
Khi đó tứ đại bí cảnh lần nữa được phong ấn, Tiên Nguyên còn lại sau khi Phương Nguyên xuất quan sẽ đến luyện hóa.
Việc chỉ đơn giản như vậy, cũng không có tranh cướp khốc liệt như trong dự đoán.
Trong đạo bí cảnh Tần Vô Nhai, Mạc Phi Lưu, Vi Long Tuyệt, cùng với hai vị thần tướng Bát Hoang Thành trợ giúp Phương Nguyên bảo vệ Tiên Nguyên, sau khi ổn định đại cục cũng thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có chút cảm khái.
Bọn họ tự biết, bản thân có thể thuận lợi bảo vệ Tiên Nguyên không hoàn toàn do bọn họ có năng lực uy hiếp.
Quan trọng là hầu hết các vị tu sĩ này không muốn tranh cướp của Phương Nguyên.
Hết cách rồi, người có tên, cây có bóng, chính là sức mạnh này.
Tuy nhiên, trước khi bọn họ thực sự thả lỏng, đột nhiên vách đá xung quanh bắt đầu run lên như nước chảy, vách đá cực kỳ cứng rắn, thần thông khó làm thương tổn nó, vào lúc này xuất hiện một vòng xoáy như nước, sau đó bọn họ nhìn thấy một nam tử mặc áo bào trắng, khuôn mặt tuấn mỹ, không chút tỳ vết, chậm rãi đi ra từ trong vòng nước xoáy.
Dù là Tần Vô Nhai, Mạc Phi Lưu, hay là Vi Long Tuyệt và hai vị Ma Biên thần tướng đều chưa từng thấy người tuổi trẻ này, càng không biết lúc này ở bên ngoài bí cảnh, tất cả mọi người vừa mừng vừa sợ nghị luận cái gì, bọn họ chỉ nhìn thấy người này trực tiếp xuất hiện từ trong vách đá, một thân khí cơ thâm trầm đáng sợ, làm người ta kinh ngạc mà sợ hãi.
- Ngươi là. . .
Không chờ Mạc Phi Lưu hỏi hết câu, vị nam tử trẻ tuổi chắp tay cúi chào bọn họ.
Cách cư xử của hắn rất chuẩn mực, hoàn hảo, không chút sai sót.
Mà khi hắn cúi chào, khí cơ trên người hắn lại xuất hiện biến hóa quỷ dị, giống như pháp tắc vô tận xoay tròn quanh hắn, những pháp tắc này hình thành một vòng xoáy khổng lồ, trong nước xoáy sinh ra sức mạnh to lớn, dẫn dắt toàn bộ bí cảnh, xung quanh bắt đầu có từng tia từng sợi kim khí bay lên, tất cả đều chảy vào trong pháp tắc quanh hắn.
- Tiên Nguyên lưu lại này không phải để cho ngươi.
Mạc Phi Lưu nhận ra được biến hóa xung quanh, sắc mặt thay đổi, vội vã bay lên, hét lớn.
Nhưng nam tử trẻ tuổi bình tĩnh đưa mắt nhìn hắn.
Chỉ như thế mà bên người Mạc Phi Lưu có tiếng nổ ầm vang, như có pháp tắc vọt tới bao phủ lấy nàng.
Trong phút chốc này, không chỉ Mạc Phi Lưu, còn có cả Tần Vô Nhai đều cầm lên ngân thương, chuẩn bị lén đánh hắn, mà Vi Long Tuyệt cùng hai vị kia như nhìn thấu cái gì, sắc mặt như nhìn thấy quỷ mà cùng giống thần quan thủ tướng, đều bị sức mạnh pháp tắc đè ép, một thân pháp lực như bị kết băng, đầu ngón tay đều cứng lại không thể động đậy.
Mà người tuổi trẻ kia cung kính thi lễ với bọn họ xong liền xoay người rời đi.
Hắn trực tiếp đi tới vách đá, giơ tay nhấn một cái, vách đá liền trở nên bắt đầu mơ hồ, biến mất không thấy nữa.
Sát vách bọn họ là các vị trưởng lão Vong Tình Đảo bảo vệ Tiên Nguyên.
Các nàng biết nhiều chuyện hơn, từ áo bào của người nam tử họ nhìn thấy một số biểu tượng, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm nghị, ngay khi người tuổi trẻ này xuất hiện, các nàng đứng lên, sau đó như cảm ứng được cái gì, không dám di chuyển.
Người tuổi trẻ kia vẫn giống như trước, cung kính hành lễ trước các nàng, lúc hành lễ cũng là lúc lấy đi Tiên Nguyên.
Hắn lấy không chỉ là Tiên Nguyên các nàng bảo vệ mà là tất cả Tiên Nguyên còn sót lại trong bí cảnh, một giọt nước cũng không để lại, như dòng nước chảy, rót vào trong pháp tắc của hắn, khiến pháp tắc quanh người hắn còn trở nên huyền ảo khó lường.
- Ngươi nhất định phải tuyệt con đường của người khác sao?
Bảy vị trưởng lão Vong Tình Đảo kiến thức nhiều hơn những người Bát Hoang Thành xưa nay không giao thiệp với Cửu Châu một chút, nhận ra lai lịch người tuổi trẻ này, cũng cảm giác được khí cơ đáng sợ trên người hắn, bởi vậy một cử động cũng không dám, nhưng thấy hắn lấy tất cả Tiên Nguyên đi vẫn còn có chút không cam lòng, lúc này Cửu Cô cố lấy hết can đảm dùng hết toàn lực quát lớn một tiếng.
Người tuổi trẻ kia, đang muốn hành lễ rời đi, nghe nói lời ấy hơi ngẩn người ra.
- Ta không muốn tuyệt đường người khác.