Chương 1637: Cơ hội duy nhất (2)
Hắn nhìn về phía Cửu cô một chút, nói:
- Ta đã đợi đến lúc mọi người lấy xong Tiên Nguyên mới vào, chính là vì không muốn lấy tạo hóa của nhiều người đến vậy, nếu không vừa mới bắt đầu ta đã vào, ngay cả các ngươi cũng chưa chắc có được Tiên Nguyên!
Nói xong lời này, hắn lắc lắc đầu, tiếp tục đi tới mặt khác vách đá.
Trong bí cảnh cuối cùng, là Lý Hồng Kiêu và hoàng tử hoàng tôn Cửu Trùng Thiên đang bảo vệ Tiên Nguyên.
Kiến thức của mấy người Lý Hồng Kiêu càng nhiều hơn, rất quen thuộc với người nam tử này, vừa thấy hắn đi vào thì cả người như rơi xuống hầm băng, sau đó các nàng nhìn thấy người tuổi trẻ đi tới Tiên Nguyên sau lưng nàng, Lý Hồng Kiêu ý thức được cái gì, sắc mặt nhất thời đại biến, cố gắng để bản thân trấn định, cung kính đứng dậy cúi chào nam tử:
- Chào sư huynh.
- Các ngươi là người của Cửu Trùng Thiên.
Nam tử trẻ tuổi nhìn thấy bọn họ, chỉ hơi dừng lại, gật đầu nói:
- Ta nhớ các ngươi có một Thái tử rất tốt.
Sắc mặt đám người Lý Hồng Kiêu tái nhợt, không ai có công phu ôn chuyện cùng hắn, mấy vị hoàng tử hoàng tôn khi nhận ra lai lịch của người này cũng bỏ đi ý nghĩ ngăn cản hắn, nhưng Lý Hồng Kiêu không cam lòng, cố nén uy áp to lớn trong lòng, miễn cưỡng thi lễ, hỏi:
- Không biết tại sao sư huynh lại đến đây?
Nam tử trẻ tuổi cũng rất khách khí trả lời, nhấc tay chỉ phía trước.
- Ta đến lấy Tiên Nguyên.
Lý Hồng Kiêu đổ mồ hôi lạnh.
- Sư huynh, những Tiên Nguyên này lưu lại cho người khác.
Nam tử trẻ tuổi hơi ngẩn người ra, trên mặt có chút không vui, nói:
- Là cho Thái tử Cửu Trùng Thiên sao? Như vậy là không được, Tiên Nguyên chính là vật của thiên hạ, người có tài trong thiên hạ đều lấy được, Cửu Trùng Thiên cũng là một trong những thánh địa, không nên phá hư quy củ này, nếu hắn đến đây thì có thể lấy đi một phần, nhưng nếu hắn không đến, sao các ngươi có thể chiếm dùm cho hắn?
- Không. . . Không phải đại ca ta. . .
Lý Hồng Kiêu khẽ run rẩy, nỗ lực tiếp tục nói:
- Là. . . một người.. khác.
Nam tử trẻ tuổi khẽ lắc đầu, nói:
- Ai cũng thế.
Hắn vừa nói vừa đi về phía trước, tiếp cận lúc càng gần.
Lý Hồng Kiêu nhìn ra bên cạnh hắn pháp tắc ẩn hiện, cũng nhìn ra một thân khí cơ của hắn, đối với ảnh hưởng này, dù không cam lòng đến đâu cũng biết hậu quả sau khi mình ra tay, nói chuyện đã khó khăn như vậy thì làm sao có thể ra tay ngăn cản hắn?
Nhưng ngay vào lúc này, bỗng nhiên cách nàng không xa có tiếng nói vang lên:
- Ngươi không thể lấy!
Lý Hồng Kiêu ngạc nhiên, nhìn qua chỗ phát ra tiếng nói, chính là thần tướng trẻ tuổi Ma Biên tự nguyện ở lại chỗ này giúp đỡ Phương Nguyên bảo vệ Tiên Nguyên, hắn cũng mới kết thành Chí Tôn Nguyên Anh không lâu, thực lực không mạnh, vì thế Lý Hồng Kiêu vẫn không để hắn trong mắt, hắn tự nguyện bảo vệ Tiên Nguyên cho Phương Nguyên nên không đuổi hắn đi, nhưng lại không nghĩ rằng vào lúc này hắn lại đứng ra.
Không chỉ đứng ra, thậm chí hắn còn nắm chặt thiết thương trong tay.
Đạo tử Đông Hoàng Sơn nhìn thần tướng trẻ tuổi cũng hơi ngẩn người, nói:
- Tiên Nguyên này ta thật sự cần, kỳ thực ta đã cố ý ở lại tới cuối cùng mwosi đi vào, chính là vì không muốn cướp đi tạo hóa của nhiều người.
Thần tướng trẻ tuổi nắm chặt thiết thương trong tay, bởi vì tu vi của hắn thấp hơn người bên ngoài, kiến thức thần thông cao giai cũng ít, không nhìn ra Đạo tử Đông Hoàng Sơn đáng sợ thế nào, cũng có thể hắn không để ý đến mà trực tiếp nhấc thiết thương lên, chỉ thẳng về phía Đạo tử Đông Hoàng Sơn, nghiến răng quát lớn:
- Đây là tạo hóa Phương Nguyên tiên sinh nên có, ngươi không thể lấy đi!
Đạo tử Đông Hoàng Sơn nhíu mày, nói:
- Ta không biết người ngươi nói là ai, nhưng ta không thể để cho hắn!
Hắn rất nghiêm túc.
- Ta cần những Tiên Nguyên này làm một vài chuyện quan trọng!
Vừa nói chuyện, hắn đã về phía trước.
Thần tướng trẻ tuổi nắm chặt trường thương, muốn lao về phía trước.
- Ngươi đừng nên ra tay với ta. . .
Đạo tử Đông Hoàng Sơn nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Ta không muốn làm ngươi bị thương, nhưng thân phận của ta cũng nhất định không thể nhượng bộ.
Lúc này, Lý Hồng Kiêu vô cùng kinh hãi, quát lên:
- Tiểu tướng kia, mau chóng thu tay lại, vì một đạo Tiên Nguyên, không đáng!
Nhưng nhìn Đạo tử Đông Hoàng Sơn từng bước đến gần, tiểu tướng trẻ tuổi vẫn cắn chặt hàm răng, một thương phóng tới.
Hắn không biết Tiên Minh sắp xếp cái gì, còn tưởng rằng Tiên Minh chỉ để cho Phương Nguyên một đạo Tiên Nguyên như thế.
Hắn cũng không biết Tiên Nguyên không quý giá đến tột đỉnh, hắn chỉ nghe người khác nói thế gian đã không còn Tiên Nguyên, đây là cơ hội Hóa Thần cuối cùng, vì thế trong ý thức của hắn chỉ cảm thấy một đạo Tiên Nguyên này là thứ hiếm có nhất.
Đây là hi vọng duy nhất để Phương Nguyên có thành tựu Hóa Thần, là phần thưởng thiên hạ tặng cho Phương Nguyên, nên hắn nhất định phải bảo vệ.
Nhưng hắn không biết một thương này của mình đánh về phía người nào.
- Xoẹt. . .
Lúc một thương này đánh tới, pháp tắc quanh người Đạo tử Đông Hoàng Sơn bạo chuyển, trường thương trong tay hắn liên tiếp nổ tung hóa thành một đoạn sắt, sau đó, tay nắm thương của hắn tuôn ra như mưa máu, liên tiếp bạo mở, trong thân thể hắn, kinh mạch và đan điền, khí huyết, cuối cùng thậm chí liên lụy đến thần hồn cũng bị nổ tung. . .
- Tội gì…
Lý Hồng Kiêu phát hiện nàng không biết tên họ của tiểu thần tướng, thất thanh kêu lớn.
- Người ta đã làm nhiều chuyện giúp thiên hạ như vậy. . .
Hai mắt tiểu tướng trở nên hơi thất thần, lẩm bẩm nói:
- Ngươi làm sao có thể. . . Để người ta cướp đi cơ hội duy nhất chứ?