Chương 1638: Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn (1)
Một tia tinh quang lóe sáng thiên địa, từ đỉnh núi Côn Luân Sơn chiếu thẳng vào vân tiêu.
Bây giờ trên một ngọn núi bên cạnh, tất cả Tiên Minh Thánh Nhân, trưởng lão, bao gồm cả mọi người chủ đại Thánh địa, ở rất xa nhìn thấy một tia tinh quang kia, bọn họ nhìn tia tinh quang di chuyển từ trái qua phải, di động bốn lần liền biết chủ nhân tia tinh quang đi bí cảnh thứ nhất đến bí cảnh thứ tư, bọn họ cũng nhìn thấy, mỗi khi di chuyển, tia tinh quang càng thêm huyền ảo, khí cơ tăng vọt, pháp tắc vô tận gào thét xoay chuyển thiên địa, liền biết chủ nhân tia tinh quang kia đã lấy đi Tiên Nguyên trong mỗi tòa bí cảnh.
Trước đó bọn họ sắp xếp người giúp Phương Nguyên bảo vệ Tiên Nguyên trong bí cảnh, nhưng nhìn thấy khí cơ nhiều lần tăng vọt, trong lòng có chút tuyệt vọng, biết người bọn họ an bài, trước mặt Tiểu Thánh Quân Đông Hoàng Sơn cuối cùng cũng không giữ được đạo Tiên Nguyên kia.
- Rốt cuộc là các ngươi đang làm gì?
Lão tổ tông Vong Tình Đảo, từ lúc một luồng tinh khí tiến vào toà bí cảnh thứ hai đã không kiềm chế nổi.
Dù đối mặt với người thủ sơn Đông Hoàng Sơn cũng không kiềm được tức giận, hét lớn.
Đối mặt với lời chất vấn này, sắc mặt người thủ sơn Đông Hoàng Sơn hơi co rúm lại, dường như hắn không nghĩ tới Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn xuất quan lấy đi một chút Tiên Nguyên sẽ khiến các vị chủ Thánh địa phản đối mãnh liệt như vậy. Sau khi ngẩn người ra, mới nói:
- Con đường của Tiểu Thánh Sư vốn cần những Tiên Nguyên này, đó là lý do vì sao ta lại mượn Tiên Nguyên của đại thánh địa các ngươi trước kia.
Lão tổ tông Vong Tình Đảo gầm thét.
- Hắn có đường đi của hắn, người khác không có đường đi của họ sao? Ngươi có biết Tiên Nguyên bây giờ hắn lấy đi là do mấy đại thánh địa chúng ta và Tiên Minh trao đổi với nhau, đưa ra quyết định thưởng cho hậu bối có công với thiên hạ không?
- Có công với thiên hạ. . .
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn chỉ cươi cười, nói:
- Cái gì mà có công với không có công, chẳng qua chỉ là chuyện cười mà thôi!
- Bạch!
Lão tổ tông Vong Tình Đảo nắm chặt trượng đầu rồng trong tay, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ.
Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên cũng lên tiếng.
- Lúc trước các ngươi mượn đi Tiên Nguyên còn sót lại của đại thánh địa, bây giờ lại muốn lấy đi Tiên Nguyên của Côn Luân Sơn, tuy rằng Đông Hoàng Sơn làm việc không cần sự đồng ý của chúng ta nhưng bây giờ ngươi cũng nên nói cho chúng ta biết đi.
Nghe nói vậy, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt có nghi hoặc sâu sắc.
Đông Hoàng Sơn lấy đi Tiên Nguyên quá nhiều, lại chỉ có một truyền nhân, dùng sao hết nhiều Tiên Nguyên như vậy?
Người bình thường tu hành, đều dựa vào thiên công lĩnh ngộ, cái gọi là Tiên Nguyên, chỉ là một chìa khóa mà thôi.
Sau khi đạt thành tựu Hóa Thần, tu vi cao bao nhiêu còn phải xem thiên công lĩnh ngộ được bao nhiêu, đối với thiên công lĩnh ngộ càng cao thì càng tiếp cận đại đạo, đợi đến sau khi thiên công lĩnh ngộ hoàn chỉnh thì đã nắm giữ đại đạo hoàn chỉnh đi vào Hóa Thần.
Cũng vì nguyên nhân này, người tu hành bình thường thực sự không dùng hết nhiều Tiên Nguyên như vậy.
- Lão phu đến chính là vì muốn nói cho các ngươi sự kiện này.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của chúng tu, người thủ sơn Đông Hoàng Sơn bình thản ung dung, nhàn nhạt nói:
- Lão phu cũng biết những chuyện các ngươi làm mấy năm qua, chậm lại đại kiếp nạn hai mươi năm, còn lấy đi những đồ vật trước đây không nỡ lấy ra, chỉ vì muốn thêm mấy phần hi vọng vượt qua đại kiếp nạn, điều này cũng không có gì sai nhưng đáng tiếc, có làm nhiều hơn cũng vô dụng. . .
Sắc mặt mọi người có mặt đều thay đổi, ánh mắt có chút không vui nhìn người thủ sơn.
Vào lúc này, Lão tổ tông Vong Tình Đảo cũng nhẹ nhàng cười, hỏi:
- Ngươi nói xem, sao lại vô dụng?
Người thủ sơn hít sâu một hơi, nói:
- Các vị nên biết, rất nhiều lần Đông Hoàng Sơn dẫn đầu người trong thiên hạ chống lại đại kiếp nạn, sơn chủ cũng tích lũy được kinh nghiệm chống lại kiếp nạn nhiều nhất qua các đời vì thế trong thiên hạ không có ai hiểu rõ hơn Đông Hoàng Sơn về nó. Hiện tại Thiên Nguyên có thực lực yếu nhất, trước giờ các ngươi làm nhiều chuyện nhưng ta chỉ hỏi một câu.
Hắn hơi dừng lại một chút, như cười như không nhìn chúng tu:
- Đó là các ngươi chắp vá lung tung, làm vô số chuẩn bị, bố trí vô số kế hoạch, nhưng hôm nay trên thế gian này, ngay cả một tu sĩ Đại Thừa cũng không có, các ngươi dựa vào cái gì vượt qua đại kiếp nạn?
Nghe hỏi như vậy, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Đặc biệt là Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên, Thiên Khôi Thánh Nhân Tiên Minh, mấy người Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
Bọn họ là những nhân vật đứng đầu, mỗi người đều nghi ngờ, suy nghĩ sâu sắc vẫn không rõ vấn đề.
Đó cũng là vấn đề ít người nói đến, hầu như là cấm kỵ.
Người thủ sơn người cười nhẹ nói:
- Các vị đều là tu sĩ đứng đầu thế gian, cũng là người có khoảng cách gần nhất với cảnh giới Đại Thừa, lão phu cũng thế, cho nên các ngươi cũng khổ sở như lão phu, vì sao chúng ta khổ sở tu hành, thiên tư ngộ tính, thậm chí tài nguyên cũng không kém, nhưng vì sao trước sau không ai có thể bước qua khỏi một bước cuối cùng kia?
- Xem như là lĩnh ngộ chênh lệnh đi, thì người khác cũng chưa chắc kém mình, vì sao người khác cũng không bước qua được bước cuối cùng?
- . . .
- . . .
Dù là Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên, Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì hay Thành chủ Bát Hoang, lúc này sắc mặt đều nghiêm trọng.
Đây là vấn đề nan giải trong giới tu hành cũng là một chuyện cười.