Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1654 - Chương 1655: Hắc Ám Ma Chủ (2)

Chương 1655: Hắc Ám Ma Chủ (2)
Lang Gia Các chủ cười, nói:

- Một trong tác giải Đạo Nguyên Chân Giải này là ta.

Phương Nguyên có chút choáng váng, ngưng thần nhìn hắn.

Lang Gia Các chủ lại cười nói tiếp:

- Lúc trước quần tu thiên hạ hội tu Côn Luân Sơn thôi diễn tìm ra phương pháp giải quyết đại kiếp nạn vĩnh viễn thì ta cũng ở đó. Có điều, lúc đó dù sao ta cũng còn quá trẻ tuổi, chỉ là một tiểu bối đứng ở đó quan sát, bởi vậy không có tên trên phổ, không ai biết. Ta nghe được bọn họ thảo luận liên quan tới chân tướng đại kiếp nạn, cũng nhìn thấy bọn họ tuyệt vọng, ta thấy bọn họ muốn một lần nữa diễn hóa đại đạo, muốn vĩnh viễn chặt đứt mối liên quan giữa đại kiếp nạn và Thiên Nguyên, chỉ tiếc, sức mạnh đại đạo còn mạnh hơn bọn họ nghĩ.

- Khi sức mạnh đại đạo phản phệ phá huỷ toàn bộ Côn Luân Sơn thì ta đang ở ngoài Côn Luân Sơn, tránh thoát được một cơn hạo kiếp, nhưng ta biết chân tướng cơn hạo kiếp là cái gì, cũng rõ ràng chân tướng đại kiếp nạn là cái gì, vì thế sau đó ta rất mông lung.

- Ta mông lung ngàn năm, chơi đùa qua ngày, uống rượu tham hoan, nhưng cuối cùng ta cũng hiểu rõ là tránh không thoát!

Hắn cười nói:

- Vì thế lúc đó ta bắt đầu thật lòng nghĩ làm như thế nào mới có thể chân chính giải quyết đại kiếp nạn?

- Nghĩ đến rất lâu, rốt cục nghĩ ra một phương pháp!

- Phương pháp này chẳng phải hoàn mỹ, thế nhưng hữu dụng, nhất định sẽ hữu dụng, chỉ tiếc, phương pháp này đề cập cùng người nào, đều bị họ phản đối kịch liệt, dù là thê tử ta, nhìn vẻ mặt sợ hãi của nàng, ta liền biết thế nhân vĩnh viễn cũng sẽ không ai đồng ý con đường của mình, ta tình nguyện ở trên tử lộ chạy lúc càng xa, mãi đến khi không cách nào quay đầu lại, hết cách rồi, ta không thể làm gì khác hơn là tự mình tới làm!

- . . .

- . . .

Phương Nguyên nhíu mày, cố gắng lý giải nội dung trong lời nói của hắn.

Hắn lấy thân phận Hắc Ám Ma Chủ làm quá nhiều việc, nhiều đến không thể dùng một câu hai để giải thích rõ ràng, vì thế Phương Nguyên cũng chỉ có thể tận lực tiêu hóa lời này trong tất cả tin tức nhận được, sau đó hỏi ra vấn đề hắn cần biết.

Vẻ mặt hắn ngưng trọng, trầm giọng hỏi :

- Rốt cuộc trong Đạo Nguyên Chân Giải viết cái gì?

- Kỳ thực chỉ là một vài thứ đơn giản.

Lang Gia Các chủ cười, thả lỏng trả lời:

- Nhưng ngươi muốn biết những thứ này là gì, phải biết trước đại kiếp nạn vì sao mà tới.

Hắn vừa nói chuyện, vừa cầm một khối ngọc bội trong lòng bàn tay, đưa về phía Phương Nguyên.

Phương Nguyên nhìn một khối ngọc bội, không đưa tay đón.

Lang Gia Các chủ nói:

- Hiện tại thời gian quá ngắn, ta không có thời gian giải thích những việc phức tạp cho ngươi nghe, có điều ta đã sớm chuẩn bị, ta để tất cả chân tướng và kế hoạch của ta vào một chỗ, ngươi có thể dựa vào khối ngọc bội này đi nơi đó nhìn thấy chân tướng, có lẽ, sau khi nhìn thấy chân tướng ngươi cũng sẽ đi thep con đường ta phải đi.

Phương Nguyên nhìn hắn, tâm tình bỗng trở nên nặng nề.

Lang Gia Các chủ lại cười nhẹ nhõm.

- Thế nhân đều cho rằng ta có hậu chiêu cuối cùng, là một cung điện nho nhỏ dưới lòng đất bên cạnh Vấn Đạo Sơn, kỳ thực nơi đó chỉ là địa phương ta thử nghiệm mà thôi, hậu chiêu chân chính của ta thực sự là ngươi!

Phương Nguyên rùng mình, ngẩng đầu nhìn về phía Lang Gia Các chủ.

Lang Gia Các chủ cười thản nhiên, nhìn Phương Nguyên như hiểu rõ tất cả, nói:

- Kỳ thực ta không thần thông quảng đại như người khác nói, không gì không làm được, mấy năm qua làm những chuyện này, đã khiến tinh lực của ta hao hết, đủ loại chuyện, quá mệt mỏi, đặc biệt là sau Đại Tự Tại Thần Ma Cung, người bạn thân duy nhất hiểu ta, cũng ủng hộ ta cũng chết.

Nói đến chỗ này hắn có chút ảm đạm, trầm mặc chốc lát mới tiếp tục nói.

- Sau đó, con đường của ta càng khó đi hơn, trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung thoát được một mạng, vốn định trốn đi thật tốt dưỡng thương, đã chuẩn bị tốt một phen, kết quả tên tiểu khốn kiếp Đông Hoàng Sơn lại tìm tới ta. . .

Hắn lắc lắc đầu, mới tiếp tục nói:

- Bản lãnh của hắn quả thật không nhỏ, sau cơn hạo kiếp ở Côn Luân Sơn trong thiên địa vốn là một con đường chết, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ đi ra một chút hy vọng, ngay cả ta cũng không khỏi không bội phục hắn, người này thật có bản lĩnh, bắt đầu từ lúc đó ta biết con đường của ta đã đến hồi kết, ta muốn tìm truyền nhân!

Phương Nguyên vẫn cau mày nghe hắn, lúc này bỗng nhiên nói:

- Nếu như ngươi tuyệt vọng vì trong đất trời là con đường chết, nếu nhìn thấy hắn bước ra một con đường, ngươi cần gì phải tiếp tục kiên trì con đường của chính mình?

- Đông Hoàng Sơn nào?

Lang Gia Các chủ ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên một chút, cười nói:

- Hắn chỉ là một tiểu hài tử mà thôi.

Nói xong lắc lắc đầu.

- Ta nói hắn có bản lĩnh, nói hắn cũng không tệ lắm, có thể đi ra con đường tu hành của bản thân, nhưng đối với thiên địa này, đối với nhân gian này thì có ích lợi gì? Dù con đường này đúng như Đông Hoàng Sơn dự đoán, có thể cứu thế thành công, nhưn cũng chỉ để nhân gian này bước vào một tuần hoàn khác mà thôi, không cách nào đánh vỡ bế tắc, vẫn chỉ là chuyện cười.

- Trận đại kiếp nạn này sẽ không ngưng hẳn!

Hắn dừng một chút, thật lòng nhìn về phía Phương Nguyên, nói:

- Chỉ có thể từng bước từng bước, lại bức ép nhân gian đến tử lộ cuối cùng.

- Vì thế, ta cần một truyền nhân, mà truyền nhân này chính là ngươi!
Bình Luận (0)
Comment