Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1656 - Chương 1657: Nói Lời Từ Biệt (2)

Chương 1657: Nói lời từ biệt (2)
Vừa nói, trong lòng hắn sinh ra chút tức giận:

- Nhân gian này thật tồi tệ, khiến người ta thất vọng, nhưng dù sao cũng là nhân gian cho ta thân thể, cho ta sinh mệnhh, cho ta cơ hội, vì lẽ đó ta chỉ có thể bảo vệ nó mà sẽ không chọn phá hủy nó.

Từng câu từng chữ vô cùng nghiêm túc.

- Ngươi chọn ta làm truyền nhân là sai rồi.

- Đó là vì ngươi vẫn còn quá trẻ tuổi, biết chuyện quá ít.

Đối mặt với sự kiên quyết của Phương Nguyên, Lang Gia Các chủ lại không chút để ý, lắc đầu, cười nói:

- Hơn nữa, ngươi cũng không nhất định phải kế thừa lý niệm của ta, ta lựa chọn ngươi, là bởi vì ngươi là người có tư cách lựa chọn tương lai, vì thế ta muốn nói ra hết thẩy những gì ta biết cho ngươi, còn ngươi làm thế nào vẫn xem lựa chọn của ngươi.

Hắn vừa nói chuyện, vừa nhẹ nhàng đặt ngọc bội trên bàn trà bên cạnh Phương Nguyên.

- Ngươi cứ nhận lấy đi, đến nơi đó nhìn một chút, nơi đó đang có mấy người chờ ngươi, sẽ giúp ngươi hiểu được những gì ta nói, mà ta, hiện tại phải đi!

Hắn vừa nói vừa nhìn ra ngoài điện, có chút bất đắc dĩ nói:

- Kỳ thực ta nghĩ có thời gian nói lời từ biệt với nàng nhưng nhìn thấy ngươi muốn thôi diễn, chỉ nghĩ muốn giúp ngươi một tay, không ngờ chiếm cả thời gian nói lời từ biệt cùng hai người, ta không phải một người chồng tốt, lại càng không phải người cha tốt, nhưng đến lúc này, cũng không thể lại để nàng chịu tội vì lỗi của ta.

Vừa nói xong, hắn nhanh chóng xoay đi ra ngoài điện, giọng nói trong vắt truyền lại:

- Cứ xem qua thứ ta lưu lại, dù ngươi lựa chọn thế nào, cũng đều xin ngươi nhớ kỹ, đại kiếp nạn đến từ nhân gian, muốn vĩnh viễn giải quyết đại kiếp nạn, phải tiến bộ dũng mãnh, thiên địa không thích hợp chúng ta, vậy chúng ta đi thích ứng thiên địa này, người tu hành, mệnh có thể nghịch thiên, chính là đạo lý này!

Phương Nguyên nhìn hắn xoay người, có thể cảm giác khí huyết trên người hắn đã khô cạn, thậm chí bước chân còn lảo đảo.

Dù sao, hắn thoát khỏi tay Thánh Nhân Tiên Minh và các chủ thánh địa ở Đại Tự Tại Thần Ma Cung cũng trả giá không ít, ma sau đó lại bị Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn đuổi theo, dưới một trận đại chiến cũng bị trọng thương, khi kết thúc muốn trở lại Lang Gia Các để tìm kiếm chính mình.

Bây giờ, hắn có thể cảm giác được, ngoài Lang Gia Các ba ngàn dặm đã xuất hiện vô số khí thế mạnh mẽ.

Có thể thấy được bên ngoài đã đến khá nhiều cao thủ.

Đối mặt với mầm họa như Hắc Ám Ma Chủ, cho dù là ai cũng sẽ không nương tay.

Nhưng Lang Gia Các sẽ dễ dàng đồng ý giao Các chủ, chồng, phụ thân ra sao?

Nếu Lang Gia Các không đồng ý, những người bên ngoài sẽ không bỏ qua Lang Gia Các.

Thậm chí cho dù Lang Gia Các đồng ý giao Hắc Ám Ma Chủ ra thì những người kia sẽ sẽ bỏ qua Lang Gia Các sao?

. . .

. . .

- Đáng tiếc cho một điển tịch vô tận.

Phương Nguyên giống như suy nghĩ thật lâu, nhưng kỳ thực chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Hắn thở dài một tiếng, nhặt ngọc bôi trên bàn trà ngọc kia, xoay người đi ra ngoài điện.

Một đoàn mây xanh xẹt qua hư không, từ trong điện đi ra.

Thân hình hắn như ảnh, đi tới sau lưng Lagn Gia Các chủ đang nhìn Bạch phu nhân cùng Bạch Du Nhiên, Phương Nguyên chậm bước chân lại, tiếng nói có vẻ bình tĩnh mà lãnh đạm, nói:

- Ta không biết ngươi là người tốt hay người xấu, nhưng ngươi rời đi nhiều năm như vậy, không dễ dàng gì mới trở về, dù sao cũng nên có chút thời gian nói lời từ biệt vợ con.

Lang Gia Các chủ nghiêng đầu nhìn qua, sắc mặt có chút ngạc nhiên.

Bạch phu nhân và Bạch Du Nhiên cũng ngạc nhiên không kém, ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt bình tĩnh của Phương Nguyên.

- Nhân gian có lẽ có bệnh, nhưng vẫn còn tốt!

Phương Nguyên nói:

- Huống chi con trai của ngươi muốn thành hôn!

Hai mắt Bạch Du Nhiên đỏ ngầu, đầu cúi thấp, lén lau lệ.

Mà phía sau người nhà bọn họ, cô bé áo đỏ cầm thiết thương lại có chút hồ đồ.

Những người bên ngoài kia, ta chống đỡ cho ngươi trước.

Phương Nguyên sờ sờ đầu Bạch Du Nhiên nói với Lang Gia Các chủ:

- Nói từ biệt xong, chính mình tạ tội đi!

Vừa dứt lời, hắn quay người đi thẳng ra khỏi Lang Gia Các.

Người xung quanh nhìn hắn từng bước từng bước đi ra ngoài, tất cả đều ngạc nhiên, bất kể là vẻ nghi hoặc của Viện chủ đại thư viện hay vẻ mặt đau thương căm giận hộ vệ Lang Gia Các, thân hình Phương Nguyên đi tới đâu bọn họ đều lui qua một bên, ở phía sau, Bạch phu nhân Lang Gia Các ấn cổ Bạch Du Nhiên, chậm rãi khom người thi lễ trước Phương Nguyên, nước mắt rơi không ngừng.

Toàn bộ Lang Gia Các yên lặng như tờ, một lúc sau, tất cả mọi người đều hành lễ ở phía sau Phương Nguyên.

Trong bảo khố bên cạnh Lang Gia Các, giao long thò đầu ra liếc nhìn, liền rụt trở về, ngược lại mèo trắng mập ú, nghe được động tĩnh, chạy ra như làn khói, bò lên ngồi xổm trên vai Phương Nguyên.

- Coong.. .

Tiếng chuông xa xôi, dường như muốn làm cho thiên địa này tỉnh lại.

Khi tiếng thứ nhất vang dội, vòng mặt trời phía đông mới mọc bay lên, ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi thế giới tỉnh lại từ trong bóng tối, làm cho người ta cảm giác tiếng chuông này gọi thái dương đến.

Lúc này Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn cũng đi tới ngoài ba ngàn dặm Lang Gia Các, khoanh chân ngồi trên tầng mây, pháp tắc quấn quanh bên người, rung động cửu thiên, đại đạo luân âm như ẩn như hiện, như mây quanh quẩn bên cạnh hắn, làm cho cả người hắn có chút không chân thực, từ xa nhìn lại, giống như một vòng mặt trời khác.
Bình Luận (0)
Comment