Chương 1699: Con đường thăng tiên (2)
Phương Nguyên bỗng nhiên nói:
- Hiện giờ ngươi không phải là người?
Lữ Tâm Dao nhẹ nhàng cười, môi đỏ mọng hé mở, nói:
- Ta vẫn là ta!
Phương Nguyên trầm mặc, hắn dường như đoán được cái gì đó.
Một lúc sau hắn mới nói:
- Hắn nói để lại vài thứ trong này, ta muốn nhìn xem đó là thứ gì?
Lữ Tâm Dao cười càng thêm vui vẻ, vô cùng uyển chuyển, nàng đứng dậy, Ma Vật vây xung quanh đều hoảng sợ không thôi, thối lui ra bên ngoài ba trượng, nhưng lại luyến tiếc rời đi, đầu phe phẩy, lưỡi le dài, bộ dạng lấy lòng nàng.
- Hắn đã sớm biết mình sẽ chết, bởi vì hắn đã bại lộ, bất kể là Tiên Minh hay là các đại Thánh địa đều nổi lên nghi ngờ, cho nên hắn tất nhiên phải chết, chỉ là hắn có chút không cam lòng con đường của mình bị chặt đứt như vậy, muốn tìm một truyền nhân. Ta vốn cảm thấy mình là người được lựa chọn tốt nhất, nhưng hắn không đồng ý, nói ta không thể, phải tìm một truyền nhân khác, có điều ta không ngờ truyền nhân hắn tìm được lại là ngươi, thật không rõ từ nhỏ tới lớn ngươi có cái gì tốt?
Lữ Tâm Dao chậm rãi nói xong xoay người lại thở dài:
- Hay là thôi đi, nếu hắn tìm tới ngươi, ta cũng chỉ có thể giúp ngươi, trên đời này ta không bội phục một ai, nhưng ta bội phục hắn. Nguyện vọng hắn để lại, cho dù thế nào ta cũng phải giúp đỡ, ngươi theo ta tới đây, ta chỉ hy vọng sau khi ngươi xem những gì hắn lưu lại sẽ không tỏ vẻ quá ngu xuẩn!
Phương Nguyên nhíu mày theo sau nàng đi về phía trước.
Hiện giờ vóc dáng Giao Long nhỏ bé, đành phải chạy chậm theo sau, vươn móng vuốt bắt được góc áo Phương Nguyên.
Lữ Tâm Dao dẫn theo Phương Nguyên đi vào trong đền nhỏ phía sau nàng, sau khi đi vào lại phát hiện bên trong đền vô cùng rộng rãi, khắp nơi đều đặt một vài cái quan tài và lu cũ nát, còn có từng loạt giá sách, bên trên để đầy điển tịch.
Thậm chí bên trên điện kỷ nhỏ còn có một vài bút ký chưa viết xong, bày biện lộn xộn.
- Đều ở trong này, ngươi tự xem đi!
Lữ Tâm Dao nhẹ giọng cười, tiện tay chỉ vào một đại điện, sau đó dựa vào trên cột hành lang, bộ dạng không quan tâm.
Thần thức Phương Nguyên khẽ cảm ứng liền tiến lên trước, ngồi xuống trước tiểu án, tiện tay lấy ra mấy cuốn điển tịch bắt đầu lật xem, chỉ thấy phía trên điển tịch viết mấy chữ đẹp đẽ "Ma Tức Sơ Luận”.
Lại lật thêm xuống dưới, phát hiện điển tịch còn rất nhiều, như “Tạo Hoá Nghịch Chuyển Pháp”, “Càn Khôn Điên Đảo Thuật”.
Trong điển tịch này có một chút lĩnh ngộ của hắn đối với Hắc Ám, cũng có một vài loại thuật pháp thần thông, đều quỷ dị tới cực điểm, nhưng lại hợp lại thành một, cực kỳ tài tình, bên trong có thể nói bao hàm toàn diện, thậm chí có Luyện Đan Thuật, Chú Khí Thuật, Trận Thuật…. Nếu không tự mình nhìn thấy thật sự không biết nhân tài nào có thể sáng chế ra thần thông cỡ này….
Mà một bên khác của tiểu ấn, trên một chỗ thuận tiện nhất lại để một quyển sách cổ.
Phương Nguyên nhìn thoáng qua, trên sách cổ chỉ có bốn chữ:
- Đạo Nguyên Chân Giải!
- Thì ra con đường của hắn là như vậy….
Phương Nguyên lật xem điển tịch cùng bút ký Hắc Ám Ma Chủ lưu lại, sắc mặt dần dần nghiêm nghị, nhiều suy đoán trong lòng đều được giải đáp, mà sắc mặt của hắn cũng càng ngày càng cổ quái, vừa có chút kinh ngạc, cũng có chút mê mang. Một lúc sau hắn đột nhiên thả điển tịch này xuống, đứng dậy đi tới phía trước hắc quan cùng đại hàng màu đen, mở ra từng cái một….
Sau đó hắn lại trầm mặc.
Giao Long đi theo lại đây, nhảy tới nhảy lui, sắc mặt nhất thời đại biến.
Chỉ có mèo trắng (Bạch Miêu) lúc này vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng.
- Đại kiếp nạn tới từ nhân gian, muốn vĩnh viễn giải quyết đại kiếp nạn phải tiến bộ dũng mãnh!
- Thiên địa không thích hợp với chúng ta, vậy chúng ta phải đi thích ứng với thiên địa!
- Người tu hành mệnh có thể nghịch thiên, đó là đạo lý này!
………….
Phương Nguyên nhớ tới lời nói của Lang Gia Các chủ lúc chia tay đã nói, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Hắn cũng không biết nên nói như thế nào, cũng không biết lúc này trong lòng là phẫn nộ hay khâm phục.
Hắn đã biết con đường Hắc Ám Ma Chủ muốn đi là gì.
Khó trách vùng núi bên cạnh Địa Cung lại có nhiều quái vật thân thể không trọn vẹn như vậy, khó trách Hắc Ám Ma Chủ muốn nhanh chóng dẫn động đại kiếp nạn xuất thế, khó trách tuy rằng hắn kiên định đi trên con đường này, nhưng xưa nay cũng không dám đường hoàng nói ra!
Đó là bởi vì việc hắn làm khiến người người oán trách!
Hắn đang nghiên cứu làm sao để con người có thể thích ứng sự tồn tại của Ma Tức Hắc Ám, thậm chí khiến con người trở nên không giống người.
- Đây là chuyện hắn làm từ trước tới nay?
Phương Nguyên bỗng nhiên lên tiếng nhìn về phía Lữ Tâm Dao, thanh âm có chút khàn khàn.
- Không sai, hắn thật sự là một người rất lợi hại!
Lữ Tâm Dao cười cười, có vẻ vô cùng thoải mái nói:
- Ngay từ đầu hắn đã nhìn thấu, căn bản không thể thoát được đại kiếp nạn, luôn tuần hoàn một lần lại một lần, chờ ở phía trước chính là một con đường chết. Cho nên vì sao không thể đổi một con đường chết, có lẽ điều con người phải làm không phải chống đỡ đại kiếp nạn, mà thích ứng với nó. Nếu con người có thể tiếp nhận khí tức Hắc Ám, thậm chí dùng khí tức Hắc Ám tu hành, như vậy đại kiếp nạn ba ngàn năm một lần sẽ không phải đại kiếp nạn, ngược lại là một lần đại may mắn ba ngàn năm chúc phúc nhân gian!