Chương 1707: Đại đạo độc hành (2)
- Ta không rõ vì sao hắn phải giữ bí mật này kín như thế, đây vốn là một chuyện vừa ngu xuẩn lại ích kỷ, chuyện liên quan tới thiên hạ nên để thiên hạ tới định đoạt!
Thời điểm nói ra những lời này, vẻ mặt Phương Nguyên có chút tức giận, vô cùng đáng sự.
Sự thật rõ ràng, chuyện hắn nhìn thấy trong Ma Tức Hồ này quá đáng sợ, cũng quá nghiêm trọng, dù hắn có kế thừa con đường của Hắc Ám Ma Chủ hay không cũng sẽ gây ra hậu quá cực kỳ đáng sợ. Một người trí ngắn, hai người trí dài, bản thân nhất định phải nhanh chóng thông báo phát hiện của hắn với Tiên Minh cùng các đại Thánh địa, thậm chí triệu tập Hồng Thiên Hội trao đổi phương pháp giải quyết!
Chỉ hy vọng tụ hợp sức mạnh thiên hạ có thể nghĩ tới một phương pháp ít tuyệt vọng hơn!
Nhưng trái ngược với sự kinh hãi của Phương Nguyên, Lữ Tâm Dao nghe xong, trên mặt lại lộ ra nụ cười lạnh.
Vẻ mặt nàng vô cùng bình tĩnh.
Chậm rãi lắc đầu nói:
- Ngươi không nên làm như vậy!
Phương Nguyên lạnh lùng nhìn nàng, không biết vì sao nàng lại nói như vậy.
Lữ Tâm Dao bỗng nhiên nhẹ nhàng cười nói:
- Ngươi đã quên hạo kiếp Côn Lôn Sơn ngàn năm trước rồi sao?
Phương Nguyên ngẩn người, không rõ nàng nhắc tới chuyện này làm gì.
Lữ Tâm Dao cười, mamh theo chút quỷ khí dày đặc, thấp giọng cười nói:
- Ngươi muốn công khai tất cả những bí mật này, cùng thương nghị với người trong thiên hạ, vậy ngươi có biết hạo kiếp Côn Lôn Sơn có thể lần nữa buông xuống bởi ý niệm này trong đầu ngươi không?
- Côn Lôn Sơn….
Phương Nguyên lập tức giật mình, sắc mặt càng thêm khó coi.
Một trận hạo kiếp ngàn năm trước ở Côn Lôn Sơn, không ai không biết, không ai không hiểu, cũng vì một trận hạo kiếp kia mới khiến một đời từ trước tới nay cường thịnh nhất Thiên Nguyên trở thành một đời yếu nhất, bất kể là cao nhân ngã xuống hay vô số bí mật bị mất.
Hạo kiếp kia dường như khiến nhân thế mất đi hy vọng vượt qua đại kiếp nạn!
Mà hạo kiếp này rốt cục vì sao lại tới, huỷ diệt cái gì vẫn là một trong những vấn đề nan giải nhất của thế gian!
Không biết có bao nhiêu người có ý định vứt bỏ bí mật này, nhưng lại không thể làm gì….
Mà lúc này Lữ Tâm Dao lại đột nhiên nói ra.
- Đây là chuyện thứ hai hắn muốn ta nói cho ngươi!
Lữ Tâm Dao nhìn biểu tình của Phương Nguyên, sắc mặt chế giễu, lạnh nhạt nói:
- Ngươi có biết hắn cũng biết việc này, ngươi có thể nghĩ tới thuyết phục người trong thiên hạ cùng nhau tham khảo, tìm kiếm một đường ra, ngươi cho rằng hắn không nghĩ tới sao? Chẳng qua là trên đời làm sao có chuyện nhẹ nhàng như vậy, có rất nhiều bí mật căn bản không phải hắn muốn che giấu, không muốn công khai….
Nàng cười gằng.
- Hắn không dám công khai!
Nhìn mặt của nàng, trong lòng Phương Nguyên bỗng nhiên xuất hiện một chút áp lực khó có thể hình dung.
Sắc mặt Phương Nguyên đã vô cùng âm trầm, mà Lữ Tâm Dao lại làm như không thấy, thậm chí có chút đắc ý nói:
- Hắn là người duy nhất còn sống sau khi trải qua hạo kiếp Côn Lôn Sơn trên thế gian này, cho nên hắn có giải thích về hạo kiếp ngàn năm trước. Hắn nói ngàn năm trước, trước khi hạo kiếp kia xuất hiện, bởi vì cao nhân trên Côn Lôn Sơn tìm hiểu đồ vật nào đó, cho nên xúc động một vài lời nguyền khiến trời giáng tai kiếp, huỷ diệt tất cả người tiếp xúc với bí mật kia!
Phương Nguyên nghe xong trong lòng khẽ rùng mình, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Mà nghe những lời của nàng, vẻ mặt Giao Long lại có chút kinh hãi, lặng lẽ muốn lui lại, không muốn nghe bí mật này.
Giọng nói của nữ nhân vẫn cố tình chui vào trong lỗ tai.
- Hạo kiếp Côn Lôn Sơn có thể xuất hiện lần đầu, cũng có thể xuất hiện lần thứ hai!
Lữ Tâm Dao lạnh lùng nói:
- Bây giờ vẫn không biết bí mật kia là gì, nhưng cho dù hắn hay là ngươi, các ngươi đều là người tiếp cận bí mật kia gần nhất, nếu các ngươi công khai mọi chuyện, triệu tập cao nhân cùng nhau tham khảo, tuy có thể thoải mái hơn một chút nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể dẫm vào vết xe đổ của Côn Lôn Sơn. Lúc ấy bao nhiêu Đại Thừa, bao nhiêu cao thủ, kỳ trận dị bảo trên Côn Lôn Sơn đều không một tiếng động chết đi bởi lời nguyền rủa này, huống chi là tu sĩ Thiên Nguyên lúc này?
Phương Nguyên nghe nói, sắc mặt càng thêm lạnh lùng.
Lữ Tâm Dao chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía thiên ngoại, buồn bã nói:
- Có lẽ hiện giờ thiên ngoại đang có tồn tại gì đó nhìn chằm chằm nhân gian này, nếu ngươi công khai tất cả bí ẩn này, như vậy ngươi cùng tất cả người tham dự vào đều chỉ có một kết cục….
………..
Phương Nguyên bị những lời này làm kinh sợ, nhất thời không thể trả lời, tâm loạn như ma.
Qua thật lâu hắn mới đột nhiên nói:
- Vậy ý của hắn là gì?
Lữ Tâm Dao cười lạnh nói:
- Còn có thể là cái gì, đừng cố gắng chia sẻ cho người khác cho tới khi ngươi hiểu được hạo kiếp của Côn Lôn Sơn kia là cái gì, cũng không ai biết mục đích lời nguyền rủa kia, lại bị xúc động dưới tình huống gì, nhưng nếu không muốn kinh động tới lời nguyền rủa thì chỉ có một phương pháp, chính là làm giống hắn, một mình đeo nhân quả này trên lưng, kể từ đó, cho dù xúc động nguyền rủa cũng chỉ huỷ diệt mỗi mình người!
Nói tới chỗ này nàng lại có chút thoải mái.
- Đương nhiên ngươi có thể không tin ta, có lẽ không có lời nguyền rủa!
Phương Nguyên không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn Lữ Tâm Dao.
Ngay cả một chút biến hoá hay mỗi một biểu tình nhỏ trên người nữ nhân này, hắn đều không bỏ qua.