Chương 1709: Ngươi bị thương. (2)
- Nhất định phải tra rõ nguyên nhân!
- Nếu là thiên tai vậy tu sĩ trong thiên hạ nên cảnh giác, nếu là họa do người gây ra, nhất định phải chém không tha!
.......
Khắp nơi lộn xộn, các loại tin tức lập tức tràn lan ra ngoài.
Rất nhanh liền có người tới trước mặt Tuần Giám Sứ Tiên Minh bẩm báo:
- Thanh Hòa Tông cách Ma Tức Hồ Hồn Hà Quận gần nhất, khi xuất hiện dị biến, tông chủ Trần Hư Vân Thanh Hòa Tông đang hái thuốc ở trên Hắc Minh Sơn cách Ma Tức Hồ không xa, lúc Ma Tức Hắc Ám bỗng nhiên bộc phát, hắn thấy có một thân ảnh trốn thoát ra ngoài, di chuyển trong hư không, đi về phía nam!
Tuần Giám Sứ Tiên Minh không dám chậm trễ, hét lớn:
- Có nhìn rõ tướng mạo không?
Đối phương nhanh chóng dẫn Thanh Hòa Tông Tổng chủ lại đây, đối phương vẫn chưa hết khiếp sợ:
- Không thấy rõ hình dáng của hắn, tu vi đối phương rất cao, trốn thoát từ trong Ma Tức Hồ ra ngoài, thân hình nhoáng lên một cái liền biến mất không thấy tăm tích, ngay cả khí cơ của hắn ta cũng không thể bắt giữ!
Sự biến mất này nhanh chóng truyền tới Tiên Minh thượng tầng, khiến vô số người lo lắng.
- Hắc Ám Ma Chủ đã chết, lại còn có người đang giở trò quỷ, chẳng lẽ Hắc Ám Ma Chủ còn để lại truyền nhân?
........
- Tiên Minh và U Châu Tông phản ứng rất nhanh, có lẽ dân chúng quận huyện chung quanh hẳn sẽ không gặp xui xẻo!
Cũng vào lúc U Châu phát sinh dị biến ở Ma Tức Hồ, sinh ra đại loạn, Phương Nguyên đang ở trên không U Châu nhìn xuống vùng thiên địa này. Hắn chém chết Độ Kiếp Ma Ngẫu muốn thức tỉnh, cũng khiến Ma Tức Hồ này tan vỡ, tự nhiên có chút lo lắng, mãi tới sau khi nhìn thấy phản ứng của Tiên Minh cùng các tông phái liền yên tâm, tâm tình vẫn còn chút nặng nề, xoay người tiến về phía nam.
Mãi tới lúc này tâm tình của hắn vẫn có chút hỗn loạn.
Vốn hắn tới là để xem con đường Hắc Ám Ma Chủ phải đi, muốn làm rõ một vài bí ẩn thế gian từ trong truyền thừa Hắc Ám Ma Chủ lưu lại, nhưng không ngờ hắn đã thấy rất nhiều, đã biết rất nhiều nhưng vẫn không thể giải đáp được nghi hoặc của mình.
Ngược lại còn tạo cho hắn áp lực quá lớn!
Hắn vẫn không biết ngọn nguồn đại kiếp nạn là gì, cũng không biết ngàn năm trước rốt cục Côn Lôn Sơn đã xảy ra chuyện gì.
Mà quan trọng nhất vẫn là hắn không biết “Đạo Nguyên Chân Giải” rốt cục là cái gì.
Nhưng ngoài ý muốn đã biết được sự tồn tại của Độ Kiếp Ma Ngẫu.
Cũng biết sự tồn tại lời nguyền rủa được cất giấu phía sau hạo kiếp ngàn năm trước ở Côn Lôn Sơn.
Với hình thức này, bản thân hắn nên làm gì?
......
- Đạo hữu phía trước, không biết U Châu đã xảy ra chuyện gì?
Ngay lúc Phương Nguyên đang nhíu mày vất vả suy tư, đột nhiên phía trước có pháp lực khuếch tán, tường vân xuất hiện, cũng có người cưỡi mây mà tới, khoảng cách hai bên đã tới gần, không tiện thay đổi. Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn qua liền thấy bên ngoài ba trăm dặm có một chùm tường vân bay nhanh tới, xuất hiện trước người hắn, bên trong có một nam tử trung niên thân hình cao lớn, ăn mặc bảnh bao, râu tóc chỉnh tề, bên người có ba lão tu khí cơ thâm trầm, mặc áo bào tro, vẻ mặt hờ hững, thì ra đều là người quen.
- Thì ra là ngươi!
Nam tử trung niên và ba vị lão tu trên mây cũng nhận ra Phương Nguyên, nhất thời sắc mặt khẽ biến.
Giữa hai bên mơ hồ có khí cơ va chạm.
Cho dù mèo trắng trong ngực Phương Nguyên và Giao Long đi theo bên cạnh cũng trở nên cảnh giới.
Người tới không phải ai khác, chính là người thủ sơn Đông Hoàng Sơn cùng ba vị lão quái lánh đời do Đạo tử Đông Hoàng Sơn thu phục ở U Châu, cũng không biết vì sao bọn họ lại ở ngay bên cạnh, nghe Ma Tức Hồ có biến liền cố ý chạy tới, không ngờ đụng phải Phương Nguyên.
Hai bên suýt nữa đại chiến một trận ở trước Lang Gia Các, bây giờ gặp lại có chút xấu hổ.
- Người Đông Hoàng Sơn, có gì chỉ giáo sao?
Phương Nguyên đứng trên mây, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía người thủ sơn Đông Hoàng Sơn cùng ba vị lão quái.
Bốn người này đều là đại tu Hóa Thần, cảnh giới cực cao, nhưng hiện giờ hắn thấy cũng không tới mức lộ ra chút gì sợ hãi.
Nhưng đầu tiên khi người thủ sơn Đông Hoàng Sơn gặp Phương Nguyên, sắc mặt liền thay đổi, còn tưởng Phương Nguyên tới vì hắn, nhưng ý niệm này nhanh chóng biến mất trong đầu. Ánh mắt chậm rãi quét qua trên người Phương Nguyên, tới mèo trắng trong lồng ngực hắn, Lữ Tâm Dao đi bên cạnh, cùng Giao Long đi theo phía sau hắn, cuối cùng ánh mắt lạnh lẽo rơi vào trên người Phương Nguyên, mang theo chút hàn quang.
Một lúc sau hắn bỗng nhiên nói:
- Ngươi bị thương?
Ánh mắt Phương Nguyên lạnh lùng.
Hắn ở Ma Tức Hồ không tiếc bất cứ thứ gì chém chết một Ma Ngẫu sắp chuyển sang kiếp khác, chính mình cũng bị thương không nhẹ, còn chưa kịp chữa thương, không ngờ lại gặp phải người Đông Hoàng Sơn, hơn nữa còn là người thủ sơn Đông Hoàng Sơn có hận ý sâu đậm với hắn, tất nhiên không thể không đề phòng.
Mà người thủ sơn Đông Hoàng Sơn kia cũng thế, ba vị lão quái lánh đời phía sau hắn cũng thế, ánh mắt đều có chút quỷ dị.
Con đường của bọn họ bị Phương Nguyên chặt đứt.
Cho nên người họ hận nhất chính là Phương Nguyên, mà hiện giờ Phương Nguyên lại ở ngay trước mặt.
Quan trọng hơn là hắn lại còn bị thương!
Ở bên cạnh hắn không có Tiên Minh Thánh Nhân hay là Thánh địa đứng đầu, chỉ có một Giao Long….
Điều này khiến tâm tư của bọn họ có chút biến đổi.