Chương 1711: Không thể nói (2)
Hắc Ám Ma Chủ nói, đó là một lời nguyền rủa thần bí mà khủng bố.
Việc này rốt cục là thật hay giả?
Nếu là thật, như vậy nếu mình nói ra tất cả bí mật, hậu quả sẽ lại đưa tới một trận hạo kiếp!
Thậm chí chuyện Ma Ngẫu có thể dẫn ra vô số chuyện xấu!
Hậu quả rất nghiêm trọng, Phương Nguyên không dám mạo hiểm....
Hiện giờ hắn giống như một ma tuyến, có quá nhiều manh mối không thể nói rõ.
Vì thế cuối cùng hắn vẫn chậm rãi lắc đầu, không trả lời.
.........
Đạo tử Đông Hoàng Sơn có chút bất ngờ, nhưng cũng không hỏi thêm cái gì, châm kim xong lại lấy ra một viên thuốc, nói:
- Đây là Đông Hoàng Dưỡng Thần đan sợ rằng trên đời này không có đan dược nào tốt hơn nó, có lợi ích rất lớn với ngươi, củng cố đạo cơ của ngươi!
- Cái này....
Nhìn thấy Đạo tử Đông Hoàng Sơn không chỉ thật sự giúp Phương Nguyên châm chữa thương, còn tặng hắn Đông Hoàng Dưỡng Thần đan, sắc mặt người thủ sơn Đông Hoàng Sơn cùng ba vị lão quái có chút mất tự nhiên, dường như muốn lên tiếng khuyên gì đó, nhưng dưới tình huống này không thích hợp mở miệng. Đạo tử Đông Hoàng Sơn phát hiện suy nghĩ trong đầu họ, cười nói:
- Ta với Phương Nguyên tranh đấu về đại đạo, cho dù tương lai có một trận chiến cũng là trên mỗi con đường, nếu hiện tại ta không thẳng thắn, như vậy sẽ không tôn trọng với đại đạo của chính mình!
Những lời này không biết hắn nói với người thủ sơn hay nói với Phương Nguyên, có vẻ vô cùng tự nhiên.
Thời điểm này trong lòng Phương Nguyên xao động, bỗng nhiên nói:
- Nhưng nếu.... ngươi và ta tranh nhau đều chỉ là tiểu đạo thì sao?
Lời vừa nói ra, mọi người trong này đều cảm thấy quỷ dị.
Lúc trước hai người họ tranh tên Tiểu Thánh Sư, lại tranh đại đạo, còn có cái gì lớn hơn so với cái này?
Phương Nguyên lại nói mình chỉ đang tranh tiểu đạo?
Chỉ có Đạo tử Đông Hoàng Sơn nghiêm túc suy nghĩ, nói:
- Vậy có lẽ cảnh giới chúng ta không đủ!
Phương Nguyên gật đầu, nhìn về phía bàn cờ hắn đang tự đánh với chính hắn, nói:
- Hạ bàn cờ đi!
Đạo tử Đông Hoàng Sơn cười nói:
- Đang lo không có đối thủ, mời!
.....
Phương Nguyên chơi cờ cùng người khác sẽ không bao giờ thua.
Hắn trời sinh rất để ý tới cờ, có sự mẫn cảm cùng rõ ràng người ngoài khó có được.
Nhưng lúc này chơi cờ với Đạo tử Đông Hoàng Sơn lại có chút khác lạ.
Khi hắn đi quân cờ và mở ra xu thế kết thúc, vốn cũng vô cùng tinh tưởng, nhưng tới lượt Đạo tử Đông Hoàng Sơn hạ cờ, tình huống lại có chút không ổn. Đạo tử Đông Hoàng Sơn giống như xem thấu đường đi của hắn, hai tay nắm lại, nâng cằm, lẳng lặng nhìn ván cờ trước mắt, giống như đang suy tư về cái gì đó...
Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của chúng tu xung quanh, một canh giờ liền trôi qua....
Ngay lúc Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ, Đạo tử Đông Hoàng Sơn hạ xuống một con cờ.
Phương Nguyên đi tiếp một con cờ, sau đó Đạo tử Đông Hoàng Sơn lại đưa tay nâng cằm, lẳng lặng nhìn ván cờ.
Lại là hai canh giờ trôi qua....
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn cũng không ngây ngốc ở trong này, tìm cái cớ tự lui đi, mèo trắng lại gối đầu trên đầu gối Phương Nguyên ngủ say như chết, Lữ Tâm Dao ngồi xuống nghĩ lại mấy chuyện, Giao Long lại ngửa vào trên lan can trước điện, lúc nào nhìn thấy thị nữ đi qua bên dưới cũng huýt sáo, chỉ có Phương Nguyên đang chờ Đạo tử Đông Hoàng Sơn hạ cờ là mang sắc mặt có chút xanh mét.
Một đêm này Đạo tử Đông Hoàng Sơn mất bốn con, hơn nữa càng ngày càng chậm.
Khi mặt trời mọc lên từ hướng đông, Phương Nguyên không nhịn được nói:
- Hay là.... cho hoà đi?
Đạo tử Đông Hoàng Sơn gật đầu nói:
- Cũng được!
Phương Nguyên nhẹ nhàng thở ra, lần đầu tiên cảm giác thời điểm chơi cờ có chút bất lực.
Trước kia đánh cờ đều mang tới một luồng cảm xúc thoải mái.
- Phương Nguyên đạo hữu thiên đạo Hóa Thần, quả nhiên không phải tầm thường, chỉ một ngày một đêm đã diệt hết tai họa ngầm, khôi phục đỉnh cao. Hiện giờ nếu ngươi không đánh cờ, chuyện ngươi bị thương cũng không tiện nói cho ta biết, vậy sắp tới ngươi muốn đi đâu?
Đạo tử Đông Hoàng Sơn thu dọn ván cờ, cười hỏi Phương Nguyên.
Phương Nguyên đánh cờ, vốn muốn mượn cơ hội này sắp xếp suy nghĩ, nhưng hiện giờ trải qua một đêm, ý nghĩ kia vẫn không lưu loát. Mặt trời mọc hướng đông, ánh mắt trời chiếu sáng nhân gian, chiếu vào trên người hắn, nhưng hắn lại không cảm giác được chút ấm áp nào, áp lực trong lòng ngược lại càng lúc càng nặng, giống như thế giới trở nên nhỏ bé rất nhiều, hóa thành một chút áp lực vô tận đặt ở trên người hắn.
Hắn trầm ngâm một lúc lâu mới ngẩng đầu nói với Đạo tử Đông Hoàng Sơn:
- Ta có một việc muốn cầu Đạo huynh!
Đạo tử Đông Hoàng Sơn gật đầu nói:
- Cứ nói thoải mái!
Phương Nguyên nói:
- Ta từng nghe người khác nói, Đông Hoàng Sơn có một khối bia đá trời giáng, vô cùng thần bí, không biết có thật không?
Đạo tử Đông Hoàng Sơn gật đầu nói:
- Có!
Phương Nguyên hơi trầm ngâm nói:
- Ta muốn xem bi văn này!
Đạo tử Đông Hoàng Sơn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên nói:
- Đông Hoàng Sơn ta đạo thống đã lâu, điển tịch rất nhiều, điển tịch cao giai không hề thua Lang Gia Các, cho nên người tới cầu điển tịch công pháp rất nhiều; mà Đông Hoàng Sơn ta chính là một động thiên bảo địa, là ngọn nguồn linh mạch thiên hạ, nảy sinh vô số cơ may, cho nên người đến cầu tài nguyên cũng nhiều, mà ta từ nhỏ thân cận với đại đạo, được người khác gọi là Thánh thể, có thể lĩnh ngộ đạo lý đại đạo, cho nên người tới cầu Đông Hoàng Sơn ta giảng đạo cũng không ít, nhưng tấm bia đá kia.....