Chương 1712: Tội ngu si (1)
Hắn nhìn Phương Nguyên chậm rãi nói:
- Chỉ có một người từng tới Đông Hoàng Sơn cầu bi văn, đó chính là Lang Gia Các chủ, cũng là Hắc Ám Ma Chủ sau này....
Sắc mặt hắn dường như có chút cứng đờ, hỏi Phương Nguyên:
- Hiện giờ ngươi cũng muốn xem?
Phương Nguyên trầm mặc một lúc lâu mới gật đầu nói:
- Muốn xem!
Đạo tử Đông Hoàng Sơn chậm rãi đứng dậy nói:
- Vậy ngươi theo ta trở về Đông Hoàng Sơn một chuyến ta, ta sẽ cho ngươi nhìn thử!
Lữ Tâm Dao và Giao Long cũng có chút kinh hãi.
Đông Hoàng Sơn là Thánh địa đứng đầu thiên hạ, cũng là Thánh địa thần bí nhất, khắp thiên hạ, người có tư cách tiến vào Đông Hoàng Sơn chỉ có mấy người, huống chi hiện giờ Phương Nguyên và Đạo tử Đông Hoàng Sơn được xem như đối thủ, sao lại có vinh quang tiến vào Đông Hoàng Sơn?
Chỉ là hai người họ đã quyết định, vào lúc này ai nói gì cũng không được.
Đạo tử Đông Hoàng Sơn cũng là người nói lời giữ lời, lập tức phân phó người thủ sơn Đông Hoàng Sơn chuẩn bị hành lý quay về Đông Hoàng Sơn.
Thấy Phương Nguyên đồng hành cùng bọn họ, mặc dù trong lòng người thủ sơn có chút kinh ngạc nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
Mà trong khoảng thời gian này, chuyện ở U Châu cũng được bọn họ điều tra rõ, nghi ngờ có truyền nhân của Hắc Ám Ma Chủ xuất hiện, lại liên tưởng tới việc Phương Nguyên bị thương trong này, trong lòng nảy sinh chút nghi ngờ. Nhưng bọn họ cũng không nghĩ quá sâu, dù sao thanh danh hiện giờ của Phương Nguyên trong thiên hạ còn vượt qua Đạo tử Đông Hoàng Sơn, người cỡ này dường như đại biểu có quang minh Thiên Minh, là sự sùng bái của vô số người, Tiểu Thánh Nhân kia như một vầng sáng nhỏ, sao lại có quan hệ với Hắc Ám Ma Chủ?
Mà đối với Phương Nguyên, hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều chuyện như vậy.
Hắn mượn thời gian chữa thương để chơi cờ, cho bản thân thời gian suy nghĩ mấy vấn đề này, nhưng hắn vẫn không muốn đi lên con đường kia.
Hắn không tin thế gian này chỉ còn một con đường!
Cho dù thế gian thật sự chỉ còn một con đường này, hắn cũng phải suy nghĩ mới đưa ra quyết định!
Hắn nghĩ tới đại kiếp nạn Côn Lôn Sơn nắm đó, cũng nghĩ tới Đạo Nguyên Chân Giải, sau đó lại tới tấm bia đá trời giáng!
Thế gian này còn rất nhiều điều bí ẩn!
Có lẽ trong những bí ẩn này còn cất giấu một vài phương pháp giải quyết!
Cho nên hắn phải thừa dịp thế cục còn chưa hoàn toàn mất khống chế, tìm được phương pháp giải quyết!
Bất kể là tìm được một đường sống cuối cùng, hay là thuyết phục chính mình cũng được.....
Tiên giá nâng lên, tường vân nhiều màu tiến về phía Trung Châu.
Tiên giá của Đạo tử Đông Hoàng Sơn không hề tục, tràn ngập lưu quang nhiều màu, lúc nào cũng hiện ra luân âm đại đạo, người thủ sơn Đông Hoàng Sơn cùng ba vị lão quái lánh đời đi theo, pháp tắc hội thủ như tiên giáng thế, người tu hành ven đường đều tránh đi, quỳ xuống bái lạy. Mà sắc mặt Phương Nguyên lúc này lại trống rỗng, thậm chí không bước lên Tiên liễn, chỉ ôm mèo trắng trong ngực bay lên không mà đi, Giao Long không cần làm người kéo xe vốn nên vui vẻ, nhưng sau khi trải qua chuyện Ma Tức Hồ ở U Châu vẫn luôn phiền muộn, không thể vui vẻ.
Còn Lữ Tâm Dao, nàng vốn là người thông minh, tuyệt đối không dám lộ ra sơ hở trước mặt Đạo tử Đông Hoàng Sơn, bởi vậy biểu hiện lúc này vô cùng biết điều, thoạt nhìn giống như một người hầu của Phương Nguyên, không xa không gần đi theo Phương Nguyên.
Một đường đi như thế tất nhiên cũng hấp dẫn không ít ánh mắt.
Có rất nhiều người thấy cảnh tượng Phương Nguyên và Tiên giá của Đạo tử Đông Hoàng Sơn song song mà đi, nhất thời nghị luận.
- Phương Nguyên Tiểu Thánh Nhân cùng Đạo tử Đông Hoàng Sơn lại tiến tới cùng nhau, trận này không đánh nữa sao?
- Haizzz, ta còn mở bàn đặt cược, cược xem hai người họ ai thắng!
......
Đông Hoàng Sơn là Thánh địa đệ nhất thiên hạ, đóng cửa quanh năm khiến nó trở nên vô cùng thần bí.
Nhưng với thân phận hiện giờ của Phương Nguyên, du ngoạn sơn thuỷ tới nơi này cũng được tiếp đãi như khách quý.
Cho dù sát ý của người thủ sơn Đông Hoàng Sơn đối với Phương Nguyên không giảm, nhưng chuyện tiếp đãi vẫn xử lý hoàn mỹ không tỳ vết, ở bên ngoài ba ngàn dặm đã có tiên tử bày chén trên mây, mời Phương Nguyên thưởng trà, đi thêm ba trăm dặm liền có Bạch Vượn cung cấp trái cây trên đường, mời Phương Nguyên nghỉ tạm, lại thêm ba trăm dặm là tiếng cầm tiếng tiêu, Tiên âm lượn lờ, qua tiếp ba trăm dặm, Nghê Thường nhảy múa.....
Một đường đi tới như thế, Phương Nguyên có thể nói là đã được đón tiếp với lễ tiết long trọng nhất.
Nhưng trên mặt hắn cũng không có chút vui sướng, ngay cả người thủ sơn cũng thầm nghĩ trong lòng, công phu kiềm chế của tiểu nhi này thật không tồi, rõ ràng xuất thân nghèo khó, ta đã nghĩ ra lễ tiết thế này đợi hắn, nhưng lại không chút ảnh hưởng tới tâm tình, thật lợi hại....
Một đường về tới dưới chân Đông Hoàng Sơn, Phương Nguyên dang muốn lên lại nghe từ xa bỗng nhiên truyền tới tiếng quát lạnh.
- Rốt cục ngươi cũng trở lại!
Đạo tử Đông Hoàng Sơn cười khổ nói:
- Luôn né tránh ngươi, nhưng không ngờ vẫn bị ngươi chặn lại!
Phương Nguyên ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy một nam tử tóc dài mặc hắc y ngồi xếp bằng trên một ngọn núi bên ngoài ba trăm dặm, hắn giống như một pho tượng nham thạch, lúc bất động liền hòa thành một thể với ngọn núi lớn kia, mãi tới khi lên tiếng mới có người phát hiện sự tồn tại của hắn, mà quan trọng hơn là, nam tử này ngày thường tuấn lãng, nhưng lúc này mặt lại buồn bực, là người quen của Phương Nguyên.