Chương 1713: Tội ngu si (2)
Thái Hồng Lý Thái Nhất Cửu Trọng Thiên, không ngờ hắn sẽ xuất hiện ở trong này.
Hơn nữa nghe lời nói của Đạo tử Đông Hoàng Sơn, lúc trước hắn đi ra ngoài tu tâm dưỡng tính là vì trốn tránh kẻ này?
- Phương Nguyên đạo hữu có thể làm chứng cho ta!
Đạo tử Đông Hoàng Sơn xoay người cười khổ nói với Phương Nguyên:
- Thái Nhất điện hạ muốn tranh cao thấp với ta, trước sau giao thủ hai lần, ta không muốn giết hắn, nhưng cũng không thể để hắn nhận thua, mà nay đã là lần thứ ba hắn tới, chung quy phải kết thúc mới được....
Lúc này Phương Nguyên mới hiểu lý do hắn yêu cầu mình làm chứng.
Chuyện phát sinh giữa ba tu sĩ tiểu bối kiệt xuất nhất thiên hạ, chẳng lẽ lại trở thành một đoạn giai thoại của giới tu hành?
Nhưng hắn chỉ cảm thấy chán nản, lắc đầu nói:
- Không có hứng thú, các ngươi tự mình chơi đùa đi!
Phương Nguyên bình tĩnh khiến Đạo tử Đông Hoàng Sơn có chút bất ngờ, nhưng hắn cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu. Sau đó ra hiệu với Thái Nhất chờ mình một lát, sau đó tự mình dẫn Phương Nguyên lên núi. Lý Thái Nhất tất nhiên cũng thấy Phương Nguyên, đáy mắt mơ hồ ẩn chứa Tử Âm Hoả, nhưng hắn vẫn gật gật đầu, thật sự ngồi xếp bằng trên ngọn núi, lẳng lặng chờ hắn.
Dọc đường lên núi, Phương Nguyên nhìn thấy Tiên Phong ẩn chứa trong Đông Hoàng Sơn.
Là Thánh địa đệ nhất thiên hạ, Đông Hoàng Sơn trong truyền thuyết chính là nằm ở phía trên ngọn nguồn linh mạch khắp thiên hạ, không biết có bao nhiêu động phủ kỳ dị, tài nguyên trân quý. Phương Nguyên còn nhớ rõ khi mình đến Kim Gia Thành Thiên Lai Bá Hạ Châu đã từng tranh đấu với một đạo tử Thôi gian, vị đạo tử Thôi gia kia chính là mượn một chút Hắc Phong trở thành Thiên Đạo Trúc Cơ, mà Hắc Phong kia chính là cầu được từ Đông Hoàng Sơn.
Trong quá trình hắn đi lên thấy được vô số động phủ, bên trong đều có một số tài nguyên lợi hại được chăm sóc kỹ lưỡng.
Nếu là trước đây có lẽ hắn còn có chút ngạc nhiên, nhưng hiện giờ lại là mất mác.
- Phương Nguyên đạo hữu, ta có thể nhìn ra, từ khi gặp lại ngươi, tâm cảnh của ngươi đã khác!
Đạo tử Đông Hoàng Sơn cùng Phương Nguyên đi lên núi, gần tới đỉnh mới cười cười, cố ý vô tình nói:
- Gặp ở trước Lang Gia Các, tâm ngươi như giếng cổ, không hề dao động, nhưng lúc này tâm tư lại không yên, đạo tâm thất thủ, không biết....
Phương Nguyên nghe lời nói của hắn chỉ lắc đầu, không hề mở miệng.
Đạo tử Đông Hoàng Sơn cũng không tiếp tục hỏi, chỉ nói:
- Tuy ngươi là đối thủ của ta, nhưng nếu có chuyện có thể tìm ta thương nghị!
Phương Nguyên suy nghĩ xuất thần, cuối cùng vẫn không trả lời.
Cũng không biết sao, sau khi nghe chuyện nguyền rủa kia, hắn luôn cảm thấy từ thiên ngoại có ánh mắt theo dõi hắn.
Hắn biết đây có lẽ do áp lực quá lớn khiến đạo tâm hắn xuất hiện bóng ma mà thôi.
Lại có lẽ, thật sự có đôi mắt như vậy....
- Nơi đây chính là Tàng Kinh Điện của Đông Hoàng Sơn ta, bên trong có điển tịch tu hành do mấy đời Sơn chủ Đông Hoàng Sơn lưu lại, trong đó có ba bộ Thiên Công, có điều ta chưa từng xem bộ nào, nếu Phương Nguyên đạo hữu muốn xem đều có thể lấy xem. Tấm bia đá ngươi muốn thấy được giấu ở sâu trong Tàng Kinh Điện, cũng có thể tuỳ ngươi quan sát, nhưng ta phải cảnh báo trước, Phương Nguyên đạo hữu vẫn nên cẩn thận tốt hơn!
Đi tới phía trước một Cổ Điện nguy nga, Đạo tử Đông Hoàng Sơn nâng tay bắn ra, nói với Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng chỉ có thể gật gật đầu đồng ý.
Đạo tử Đông Hoàng Sơn không hề đi vào cùng hắn mà xoay người rời đi, đón ánh nắng mặt trời, xuống núi đấu một trận với Lý Thái Nhất.
Mà Phương Nguyên lại chậm rãi đẩy cửa Tàng Kinh Điện ra, một mình đi thẳng vào sâu trong điện.
- Đạo tử.... kia chính là Tàng Kinh đại điện của Đông Hoàng Sơn ta, ngươi lại cho hắn....
Theo bên cạnh Đạo tử Đông Hoàng Sơn, mặt người thủ sơn do dự, trải qua một chuyện ở Lang Gia Các, hắn đã học xong cách im lặng, làm việc cũng không cố chấp như cũ, nhưng sau khi thấy chuyện này lại không nhịn được. Lúc này Phương Nguyên rõ ràng là đối thủ của Đông Hoàng Sơn, hắn thật sự không hiểu vì sao Đạo tử Đông Hoàng Sơn lại hào phóng như vậy, đưa hết mọi thứ của Đông Hoàng Sơn cho hắn xem.
- Hắn là một đối thủ vô cùng tốt.
Đạo tử Đông Hoàng Sơn chỉ trả lời đơn giản, lắc đầu nói:
- Ta không biết vì sao người có đạo tâm kiên định như hắn cũng bị lạc đường, nhưng nếu hắn đã hạ quyết tâm, ta chỉ có thể giúp đỡ một chút, nhìn thử hắn đi tới được đâu!
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn ngẩn người, nói:
- Chẳng lẽ sau khi hắn thành công Hoá Thần, nôn nóng thôi diễn ra đầy đủ đại đạo, muốn cùng tranh đấu với Đạo tử Đông Hoàng Sơn, kết quả càng lún càng sâu, đến nỗi đạo tâm thất thủ? Ha ha, đây đúng là chuyện cười, lúc trước càng là người lĩnh ngộ Thiên Công sâu sắc, sau khi thành công Hóa Thần sẽ bị lầm đường, không thể thành công Đại Thừa, hắn sao có thể là ngoại lệ?
Nghe thanh âm dường như có chút may mắn của người thủ sơn, Đạo tử Đông Hoàng Sơn chỉ chậm rãi lắc đầu.
Hắn dường như nghĩ tới cái gì, qua một lúc lâu mới nói:
- Có lẽ so với một số chuyện, tranh đấu đại đạo thật sự chính là tiểu đạo!
Khi Đạo tử Đông Hoàng Sơn về núi, đấu một trận Thái Hồng Lý Thái Nhất với Cửu Trọng Thiên canh giữ ở trước núi, cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt khắp thiên hạ bị hấp dẫn qua đây.