Chương 1714: Bí mật tấm bia đá (1)
Trên thực tế, từ lúc Lý Thái Nhất xuất hiện ở chân Đông Hoàng Sơn, muốn khiêu chiến Đạo tử Đông Hoàng Sơn đã có vô số người chú ý, dù sao đây cũng là lần đầu tiên có người khiêu chiến vị Đạo này, cho dù lúc trước ở Lang Gia Các, một mình Phương Nguyên Tiểu Thánh Nhân ngăn cản đại quân Đông Hoàng Sơn, bọn họ cũng chỉ chất vấn nhau mà không ra tay.
Hiện giờ rốt cục Đạo tử Đông Hoàng Sơn tu vi gì cũng không ai biết.
Khó khăn lắm mới có một người nhảy ra muốn khiêu chiến Đạo tử Đông Hoàng Sơn, tự nhiên khiến vô số người chú ý.
Vì thế vô số tin tức được truyền ra ngoài, trong khoảng thời gian Đạo tử Đông Hoàng Sơn lên núi xuống núi, không biết có bao nhiêu tu sĩ từ xa chạy tới đây, vây quanh trong hư không nghị luận, thậm chí còn có người mở bàn đặt cược, nhìn chằm chằm vào một trận chiến này.
Không trung mặt đất, chỗ gần chỗ xa khắp nơi đều là người, vô cùng náo nhiệt.
Cho dù là Phương Nguyên ở trong Tàng Kinh Điện trên Đông Hoàng Sơn cũng nghe được thanh âm náo nhiệt từ dưới truyền tới.
Mà điều này càng khiến hắn thêm cô tịch.
Đoạn đường đi vào đại điện, hắn không hề lật xem thiên công cùng điển tịch, chỉ một đường đi tới cuối đại điện, thấy phía trên một bàn đá vuông đứng lẻ loi ở sâu bên trong, ngăm đen thâm trầm, khí cơ quỷ dị.
Phương Nguyên nhấc tay cầm lên, bụi mù phía trên tấm bia đá dường như bị xua tan, thấy được rõ ràng bi văn phía dưới.
Đây là bi văn hắn không nhìn thấy từ chỗ thác văn Hắc Ám Ma Chủ lưu lại.
- Dương Thành Tôn Tín, là một trung tướng, nhận ân huệ của Nguyên Phong triều, thề báo đáp. Không lâu sau nhập ngũ, anh dũng thiện chiến, biết mưu lược, tích công được phong làm tướng. Mãn Man Quốc đắc thế xâm lấn Nguyên Phong, trăm quân thần không thể ngăn cản, Nguyên Phong Đế băng hà, trăm vạn lãnh thổ thuộc về Ma Quốc. Tín lui về giữ Cô Thành, thề tử chiến với Ma Quân. Man Đế niệm tình trung nghĩa, ra sức dụ dỗ hắn, dùng mỹ nhân quan tước, Tín chém chết sứ giả, biểu thị ý chí của mình. Ma Đế giận viết chiếu chủ: Đầu hàng, dân chúng Cô Thành sẽ sống, nếu gian ngoan tử thủ, lúc thành bị phá, ngay cả một cây cỏ trong Cô Thành cũng không còn! Tín trung với Nguyên Phong, thề chết không hàng, dùng lực một thành chống cự Man quân mười năm, cuối cùng vẫn không đủ sức, thành bị phá!
- Man quân vào thành đồ sát dân chúng Cô Thành, không lưu lại một cây cỏ, vận số Nguyên Phong rốt cục cũng tàn!
- Biết đường này không thể đi, lại hại dân chúng Cô Thành, tội ngu si này, hậu nhân không thể tha!
............
Phương Nguyên xem bi văn, trong lòng kinh sợ hít ngụm khí lạnh, không thể thông thuận.
Thậm chí hắn còn cảm nhận được một loại phẫn nộ trước nay chưa từng có:
- Đây .... Đây cũng là một tội sao?
Phương Nguyên đã giải mã được bi văn trên ba tấm bia, hiện giờ khối trong Đông Hoàng Sơn là khối thứ tư. Nhưng bi văn trên ba tấm bia đá trước vẫn làm cho hắn cảm giác có chút mê mang, thậm chí cảm giác hoang đường, bởi vì phía trên đều viết đủ loại nguyên nhân, tự rước lấy hoạ. Hắn chỉ cảm thấy những người đó ngu xuẩn, nhưng không ngờ bây giờ hắn lại nhìn thấy nội dung hoàn toàn khác trước trên tấm bia đá ở Đông Hoàng Sơn.
Tướng quân trên tấm bia đá này trung với Cố quốc, lấy biên thùy Cô Thành ngăn cản đại quân Mãn Man mười năm, có thể thấy cho dù là tu vi cá nhân, kiến thức, hay là đạo tâm và mưu lược đều vô cùng tốt, người như vậy, nếu Phương Nguyên nghe thấy cũng sẽ nảy sinh sự kính trọng, nhưng ai ngờ hắn lại bị xem là kẻ ngu dốt trên tấm bia đá này?
Người như vậy vì sao nói hắn có tội?
Không hiểu sao Phương Nguyên lại thấy được một chút giễu cợt xuất phát từ bi văn, điều này khiến lòng hắn vô cùng tức giận.
Người lập nên tấm bia đá này là ai, vì sao bọn họ để lại bi văn giễu cợt thế này?
Nếu ngay cả vị Cô Thành chủ này cũng là tội nhân, vậy nhân gian này còn có việc gì không phải tội?
Thậm chí Phương Nguyên còn nhìn thấy bóng dáng của mình trên người vị Cô Thành chủ, vị tướng quân kia không muốn đầu hàng, dùng Cô Thành nhỏ nhoi chống lại Man quân mười năm, có chút giống hắn lúc này? Bản thân không muốn nhìn nhân gian đi tới đường cùng, nhưng bởi vì chấp niệm sâu trong lòng lại không chịu kế thừa con đường Hắc Ám Ma Chủ lưu lại, chỉ muốn tìm ra một con đường trên con đường chết này?
Như vậy xem ra hắn khá giống với vị Thủ thành kia!
Tội của vị Thủ thành kia chính là vì sự kiên trì của hắn mà làm hại dân chúng Mãn thành.
Vậy hắn thì sao?
Có khi nào bởi vì hắn chậm chạp không muốn kế thừa con đường kia mà khiến cả thế gian bị tiêu diệt, không có một chút hy vọng?
………
Phương Nguyên lẳng lặng ngồi thật lâu ở Cổ Điện, liên tục nhìn bi văn.
Lúc này dưới Đông Hoàng Sơn hào quang thần thông mênh mông cuồn cuộn kinh thiên động địa, dường như đại địa đang run rẩy, có thể thấy một trận chiến của Đạo tử Đông Hoàng Sơn và Cửu Trọng Thiên Thái Hồng Lý Thái Nhất kinh thiên động địa thế nào. Hiện giờ dưới chân Đông Hoàng Sơn đã tụ tập một đám người, bọn họ vừa phấn khích cùng chấn động, lại cảm khái, bội phục sát đất theo dõi trận chiến.
Cho dù kết quả trận chiến này như thế nào, tên của Đạo tử Đông Hoàng Sơn và Thái tử Cửu Trọng Thiên cũng sẽ truyền khắp thiên hạ.
Bọn họ lại lần nữa trở thành nhân vật truyền kỳ thiên hạ.
Bất kể thắng hay thua đều trở thành giai thoại, là vinh quang thế nhân theo đuổi.
Phương Nguyên cũng là loại người này, hắn bắt đầu yếu ớt, cho nên dù thiên tính mỏng cũng có chút yêu thích.