Chương 1715: Bí mật tấm bia đá (2)
Một là trở nên thật mạnh, muốn nắm giữ càng nhiều học thức cùng sức mạnh, cam đoan bản thân sẽ không trở lại thành người chăn trâu quẫn bách ở trong Hàn Môn như trước. Hai là hảo danh, hắn không biển hiện ra mình rất chú trọng danh lợi, bởi vậy không dùng thủ đoạn theo đuổi mưu cầu, nhưng khi các loại thanh danh xuất hiện, hắn lại không từ chối, bởi vì sự chú ý và công nhận của nhân loại là điều hắn trước giờ chưa từng có.
Cho nên hắn cũng rất muốn bản thân trở thành một trong hai người bên ngoài kia.
Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể ngồi ngốc trong Tàng Kinh Điện, nhìn nội dung trên bi văn kia, lẳng lặng ngẩn người.
Bên cạnh vang lên tiếng mèo kêu, mèo trắng không biết chui ra từ đâu, miệng ngậm theo một viên đan dược màu hồng, có lẽ là do người thủ sơn Đông Hoàng Sơn tự mình luyện chế. Bởi vì Phương Nguyên có thể nhìn thấy pháp trên trên đan dược kia giống với trên áo choàng của người thủ sơn Đông Hoàng Sơn, chắc là mèo trắng lang thang trên núi tìm được, nếu đã thấy thì cứ vui vẻ sử dụng.
Giao Long đứng ở cửa Tàng Kinh Điện, móng vuốt đang cầm một một nắm đan dược, liên tục bỏ từng viên vào miệng. Những đan dược này có chút giống với đan dược trong miệng mèo trắng, như vậy chắc chắn là hai người bọn hắn cấu kết nhau làm, vừa bỏ vô miệng, vừa có thể nghe nó than khóc:
- Mệnh khổ quá, bị nhốt ba ngàn năm, vừa mới được thả, cả thiên hạ lại sắp kết thúc…
Mà Lữ Tâm Dao lại tiện tay lấy một quyển đạo kinh trên y thư cách đó không xa, chậm rãi lật xem.
Tâm tư dạo qua một vòng khắp nơi, Phương Nguyên dần ổn định hơn.
Hắn phát hiện bây giờ phía trên đạo tâm của bản thân lại xuất hiện một tầng bóng ma, lại thất thần.
Nhưng hiện giờ không phải thời gian thất thần, cũng không có thời gian đi lang thang, nếu hắn muốn tới xem bi văn trên tấm bia đá, hơn nữa Đạo tử Đông Hoàng Sơn cũng hào phóng cho hắn xem, như vậy hắn phải quý trọng cơ hội này….
Trời không tuyệt đường sống, hẳn là vẫn còn cơ hội có thể vượt qua đại kiếp nạn.
Mà chuyện quan trọng nhất hiện giờ là nghiên cứu rõ đại kiếp nạn này rốt cục tới từ đâu!
….
Hắn cưỡng ép bản thân thu lại tạp niệm, chăm chú nhìn tấm bia đá.
Trước đây hắn đã thấy rất nhiều bi văn, nhưng trong bi văn này hình như có thâm ý, cũng không hoàn toàn biểu đạt thâm ý ra, cho nên Phương Nguyên đoán, những bi văn này chỉ là bề nổi, mấy tấm bia đá từ trên trời rơi xuống còn ẩn chứa bí mật khác. Giống như lúc ở Thanh Dương Tông, đồng môn Lục Thanh Quan của hắn mượn dùng một mảnh nhỏ của tấm bia đá liền mộng du về đại Tiên giới, chiếm được lợi ích.
Bản thân tấm bia đá này hẳn cũng đã vô cùng thần bí!
Thế gian có rất nhiều truyền thuyết về nó, có người nói phía trên ghi truyền thừa nào đó, có người lại nói ghi lại một vài chuyện xưa, cũng có người nói phía trên ghi lại bí mật đại kiếp nạn. Phương Nguyên không quan tâm là truyền thừa hay tạo hóa, hắn chỉ hy vọng có thể phát hiện ra một vài bí mật bên trong!
Ôm ý niệm này trong đầu, ngón tay của Phương Nguyên điểm nhẹ lên trên tấm bia đá.
Ngón tay cảm giác lạnh lẽo, giống như một huyền thiết thạch kỳ quái, không nhìn rõ chất liệu, cũng không nhìn ra huyền bí.
Sau đó không xuất hiện biến hóa gì!
Phương Nguyên cũng không nổi giận, lại rót một chút pháp lực vào trong tấm bia đá.
Nhưng pháp lực cũng không khiến tấm bia đá này phát sinh biến hoá.
Tính tình Phương Nguyên nhẫn nại, liên tục thử đủ loại pháp môn.
Hắn dẫn dắt trận thế, ý đồ dẫn động sức mạnh thần bí trong tấm bia đá, hắn dùng Thiên Đạo Pháp Tắc phân tích tấm bia đá, muốn nhìn thấy huyền diệu ẩn chứa bên trong, hắn biến bí văn thành phù triện bao vây phía trên tấm bia đá, thậm chí dùng sấm đánh, lấy hỏa thiêu!
…. Nhưng kết quả vẫn là không có chút biến hoá.
Phương Nguyên thật sự có chút không biết làm thế nào.
Từ lúc ở Thanh Dương Tông hắn đã biết phía trên tấm bia đá này có thần diệu, chỉ người có duyên mới có thể giải mã, giống như lúc trước ở Thanh Dương Tông, tu vi bản thân đã gần như đứng đầu trong cùng thế hệ, nhưng cho dù nghiên cứu mấy ngày vẫn không giải được bí mật trên tảng đá kia. Mà sau này Lục Thanh Quan tu vi cảnh giới còn chưa bằng hắn lại có thể dùng Tâm Nhãn giải được bí ẩn này.
Phương Nguyên đã từng hỏi Lục Thanh Quan về thần thông kia, với tu vi hiện giờ của Phương Nguyên, hắn muốn tu luyện thần thông kia thật sự không khó. Trên thực tế, chỉ cần tâm tư Phương Nguyên vừa động liền có thể thi triển ra thần thông không hề thua kém.
Nhưng vẫn vô dụng.
Lục Thanh Quan có thể dùng thần thông khám phá sự huyền diệu của tấm bia đá nhưng Phương Nguyên lại không thể.
- Rõ ràng ghi lại nhiều bí mật như vậy, nhưng vẫn chỉ người có duyên mới có thể nhìn thấy….
Trong lòng Phương Nguyên dần trở nên nôn nóng.
Bây giờ thời gian đã gấp rút như thế, làm gì có thời gian suy nghĩ về tấm bia đá này?
Nhất là hắn dường như đã thử một lần những pháp môn giải bí thuật trên thế gian, nhưng vẫn không nhìn thấu bí mật trong tấm bia đá này, lại càng thêm tức giận. Bản thân không thể nhìn thấu tấm bia đá này, cũng không thể tiếp xúc với bí mật kia?
Nếu Lục Thanh Quan từng dựa vào một mảnh nhỏ của tấm bia đá mơ về đại Tiên giới, như vậy có thể xác định hai chuyện!
Phương Nguyên bình tĩnh lại, âm thầm nghĩ:
- Thứ nhất, trong tấm bia đá này quả thật ẩn chứa huyền diệu nào đó!
- Thứ hai!