Chương 1716: Thời kỳ phi thăng (1)
Đồng tử Phương Nguyên hơi co lại:
- Cho dù tấm bia đá này vỡ nát cũng sẽ đưa tới hiệu quả như thế….
…….
Khi nghĩ tới vấn đề này, Phương Nguyên nặng nề thở ra một hơi.
Hắn ngồi xếp bằng trước tấm bia đá, tĩnh toạ thật lâu, đợi tới khi tâm không còn tạp niệm mới ngẩng đầu lên.
Hư không bên người hắn chấn động, sau đó chậm rãi ngưng tụ ra một luồng kiếm quang.
Phương Nguyên đã hết cách, quyết định chém một kiếm lên tấm bia đá này!
- Ta nhất định phải tìm hiểu rõ bí mật trên tấm bia đá!
- Lang Gia Các chủ hoá thành thành Hắc Ám Ma Chủ, hắn chuyển biến nhất định không chỉ vì nhìn thấy mấy bi văn này liền thay đổi, nhất định hắn thấy được thêm nhiều bí mật, lại sợ có thể dẫn động nguyền rủa Côn Lôn Sơn kia, cho nên không dám trực tiếp nói bí mật này cho ta. Nếu đã như thế, ta nhất định phải tự mình tìm hiểu bí mật này, hiểu rõ nó….
- Cho dù chỉ có một tia hy vọng cũng không thể đi lên con đường xưa của Hắc Ám Ma Chủ!
- Dù sao nhân gian chuyển sang kiếp khác đã không còn là nhân gian!
- Dù sao, nếu đã đi con đường kia, Lạc sư muội hy sinh có là gì?
…….
Ôm vô số ý niệm trong đầu, Phương Nguyên tập trung tinh lực trước nay chưa tưng có, ngưng tụ thành một Tâm Ý Kiếm.
Bên ngoài Tàng Kinh Điện, mèo trắng, Giao Long cùng Lữ Tâm Dao đang để ý tới động tác của hắn liền giật nảy mình, vẫn nghĩ hắn không nhìn ra bí mật bên trong liền tức giận, muốn trực tiếp huỷ diệt tấm bia đá thần bí kia. Đan dược Giao Long cầm trong tay cũng bị rơi xuống đất, lẩm bẩm nói:
- Xong rồi, chạy tới Tàng Kinh Điện của người ta, huỷ diệt tấm bia đá của người ta, chẳng khác nào tìm chết, vốn nghĩ có thể cùng nhau sống hạnh phúc vài năm, hiện tại xem ra sắp bị người ta đánh chết rồi….
Vừa ngẩn người một lúc, kiếm quang của Phương Nguyên đã chém vào trên tấm bia đá kia.
Hiện giờ dưới Đông Hoàng Sơn, trận chiến của Đạo tử Đông Hoàng Sơn cùng Thái Hồng Lý Thái Nhất Cửu Trọng Thiên sắp tới hồi kết, nhất cử nhất động đều làm vô số người chú ý, nhưng vào lúc này phía trên Đông Hoàng Sơn bỗng nhiên loé ra một luồng kiếm quang…
Một luồng kiếm quang kia quá sáng ngời, ngay cả hắn cùng Lý Thái Nhất cũng có chút phân tâm.
Mà chúng tu vây xem chung quanh lại bị hấp dẫn, không biết rốt cục trên núi xảy ra chuyện gì.
Cũng vào lúc này, ở trong Tàng Kinh Điện của Đông Hoàng Sơn, kiếm quang của Phương Nguyên chém vào trong tấm bia đá lại biến mất không thấy.
Sắc mặt hắn dần dần trở nên nặng nề.
Tâm Ý Kiếm không phải kiếm thật sự, mà dùng đạo tâm của Phương Nguyên làm gốc, ngưng tụ thần niệm cường địa hoá thành kiếm quang.
Nó không phải thật, nhưng sắc bén hơn kiếm thật rất nhiều.
Bởi vì kiếm càng sắc bén sẽ càng mỏng.
Mà Tâm Ý Kiếm vốn chưa từng có thật, cho nên mỏng hơn bất cứ kiếm gì.
Phương Nguyên dùng Tâm Ý Kiếm chém rất nhiều đối thủ, cũng chém rất nhiều đồ vật này nọ, cũng từng chém thứ cứng rắn nhất, đó là lúc ở Long Tích Nam Hải đã chém lão Đồng Ấn thành tinh thành hai mảnh. Hiện giờ hắn muốn dùng thủ đoạn cứng rắn nhất thử tấm bia đá này, cho nên xuất ra Tâm Ý Kiếm, trong suy nghĩ của hắn, cho dù không thể chém nát tấm bia đá này cũng sẽ để lại dấu vết.
Nhưng kết quả lại khác với tưởng tượng của hắn, một kiếm kia của hắn không hề để lại chút dấu vết.
Một luồng kiếm quang chém vào tấm bia đá giống như chém vào mặt nước, không lưu lại chút dấu vết.
Tâm Ý Kiếm là do tâm niệm của Phương Nguyên hoá thành, bởi vậy khi một kiếm này chém vào trong tấm bia đá, Phương Nguyên lập tức cảm giác bản thân như ngã vào trong một thế giới thần dị, hắn dường như bay rất lâu trong hư không vô tận, sau đó trước mắt tràn ngập ánh sáng!
Hắn dường như trực tiếp ngã vào trong mộng!
Trong mộng chính là một thế giới hùng vĩ rộng rãi, hắn nhìn thấy sự hưng thịnh của đạo pháp nhân gian, các loại thần thông phóng xuất bất tận, nhìn thấy các chủng tộc viễn cổ xuất hiện khắp thế gian. Có Viễn Cổ Long Tộc, có các loại thần thú trời sinh đất dưỡng, có Tiên nhân giơ tay nhấc chân liền có thể dời núi lấp biển, vô số thiên kiêu cùng thế hệ được sinh ra, một đám chói mắt giống như ánh mặt trời nhìn xuống thế gian….
Những sinh linh cường đại đó, mỗi một người trong số họ đều là trụ cột của nhân gian.
Trong thế giới này, hoặc nói trong giấc mộng này, Phương Nguyên thấy được rất nhiều cảnh tượng kịch liệt.
Thiên kiêu quyết đấu, cao thủ tranh phong.
Vì danh, vì lợi, hoặc là vì đạo nghĩa!
Bọn họ để ý quy cũ, dùng lễ đối đãi, luận bàn thần thông trên đỉnh núi cao, trên biển rộng, phân thắng bại, quyết sinh tử!
Vô số thần thông tinh diệu hơn đã được nghiên cứu ra từ trong những cuộc va chạm cùng quyết đấu của bọn họ.
Đạo pháp thế gian, từng tầng đều được đẩy lên cảnh giới cao hơn.
Nhất thời trong lòng Phương Nguyên vô cùng khiếp sợ, thậm chí sinh ra chút mừng rỡ vô tận.
Hắn kinh ngạc phát hiện, cảnh tượng hắn trải qua trong giấc mộng này giống như bản thân ở trong đó, từng trận đại chiến giống như bản thân trực tiếp tham gia, hắn dần dần tích luỹ dấu vết thần thông vô tận, dường như mỗi một trận đại chiến hắn tham dự đều lĩnh ngộ mỗi một thần thông lão luyện….
Đây là vận may thế nào chứ….
Thậm chí tâm thần Phương Nguyên còn run lên, dường như hắn đang thấy trí tuệ của một thời đại mới!
Hắn không biết đây là ảo giác hay sự thật, nếu là thật vậy nó sẽ là một vận may cao nhất thế gian.