Chương 1717: Thời kỳ phi thăng (2)
Hiện giờ bản thân đã có thiên đạo Hóa Thần, con đường phía sau phải đi cần lĩnh ngộ thêm nhiều pháp tắc thiên địa, sau đó nắm giữ căn nguyên thiên địa. Nếu trước kia hắn chỉ cần nghiêm túc nghiên cứu Thiên Công, sau khi hoàn toàn hiểu thấu đáo Thiên Công sẽ nắm giữ đại đạo, hoá thành Đại Thừa. Nhưng hôm nay đại đạo đã đổi, Thiên Công khác nhau, cho nên hắn không thể lại đi trên con đường đó.
Hắn lĩnh ngộ Thiên Công sâu sắc, nhưng cũng vì thế hắn đã bị lừa dối sâu sắc.
Cách này khiến hắn khó có thể thật sự bước trên đại đạo.
Chỉ có một phương pháp duy nhất chính là hoàn toàn vứt bỏ Thiên Công, bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng theo cách này, hắn sẽ mất vô số thời gian, giống như một thế hệ lão nhân Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên hay là Lão tổ tông Vong Tình Đảo, chuyện bọn họ tu luyện mấy ngàn năm, hiểu rõ thế gian mấy ngàn năm cũng không làm được, huống chi là hắn.
Nhưng hiện giờ Phương Nguyên thấy được mộng cảnh này, một đại thế mênh mông lại khiến trong lòng hắn sinh ra xúc động.
Bỗng nhiên hắn sinh ra lĩnh ngộ vô tận, giống như bản thân trải qua một đại thế.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng trong thần hồn của hắn nắm giữ vô số dấu vết, điều này khiến tu vi của hắn tăng lên không ít.
Nhưng Phương Nguyên vẫn đang đắm chìm trong mộng nhìn thế giới này.
Đây quả nhiên là một thời đại rộng lớn, cường giả xuất hiện lớp lớp.
Nhưng nhiều thiên kiêu và chủng tộc cường đại sinh ra cùng thời đại như vậy cũng là một loại bi ai, giống như bầu trời cùng lúc xuất hiện nhiều mặt trời, đây cũng là một loại tai nạn, cho nên Phương Nguyên nhanh chóng cảm nhận được một loại áp lực trong thời đại này….
….thế giới này quá nhỏ!
Cường giả tranh phong, thiên kiêu quyết đấu khiến vô số truyền thuyết lưu truyền ra ngoài, được thế nhân ca tụng.
Truyền thuyết về những trận quyết đấu này quả thật dễ dàng châm lên nhiệt huyết trong lòng thanh niên.
Nhưng sau lưng sự nhiệt huyết này, Phương Nguyên lại thấy một loại bất đắc dĩ.
Đó thật ra là vì thế giới này không thể dung nạp nhiều thiên kiêu và cao nhân như vậy, cũng không thể dung nạp nhiều chủng tộc cường đại như thế, cho nên bọn họ chỉ có thể thông qua phương pháp này không ngừng tiêu hao số lượng lẫn nhau. Cho nên các chủng tộc đối địch, đạo thống khác nhau, thậm chí là các thế hệ cao nhân nhất mạch và một thế hệ người mới dần lớn lên cùng chống lại nhau, phân chia cao thấp.
Bọn họ đang ở trong, có lẽ không thể phát hiện quy luật này.
Nhưng Phương Nguyên bây giờ lại khác, bản thân hắn ở trong đó vô cùng cao cao tại thượng, cho nên hắn thấy rất rõ.
Những người này bị quy luật sử dụng, làm ra hành vi tự hủy như thế.
Sau lưng truyền kỳ vô tận đều là một khúc bi thương.
Phương Nguyên bỗng nhiên cảm giác vô cùng áp lực, hắn cảm thấy nhiều cao nhân thiên kiêu như vậy chết rất đáng tiếc, bọn họ không nên như thế.
Nhưng hắn chỉ là người ở trong những việc từng xảy ra, không có khả năng can thiệp.
Cho nên dù nóng lòng cũng chỉ có thể yên lặng đứng nhìn.
Rốt cục, khi ở nơi này bi thảm tới mức không ai nhìn ra hy vọng, Phương Nguyên thấy một người cưỡi Thanh Ngưu.
Hắn vỗn là một quan nhỏ trông coi điển tịch ở một nước nhỏ, xuất thân bần hàn, trong thời đại thiên kiêu xuất hiện lớp lớp, thiên tư cũng không kinh người, tốc độ tu hành thua xa người cùng thế hệ, cho nên bỏ qua tu hành, chỉ đóng cửa đọc sách, lĩnh ngộ trí tuệ của tiền nhân. Vừa đọc liền trải qua mười này, hắn đã già, tính theo tuổi người thường chính là đã bước một chân vào trong đất.
Nhưng lúc này dường như trí tuệ nhiều năm đọc sách khiến hắn trở nên thông suốt, cảnh giới tu vi đột nhiên tăng mạnh, vấn đề tu hành trước kia nan giải lại biến thành vấn đề rất đơn giản trong mắt hắn, rốt cục không thể làm khó hắn.
Sau đó tiểu quốc nơi hắn ở bị Yêu Ma xâm chiếm, như ánh nến trong gió, văn võ cả triều sứt đầu mẻ trán, vào lúc này người vẫn luôn vùi mình trong điển tích như hắn lại đi ra khỏi thư lâu cũ nát kia, trảm yêu trừ ma, đánh bại quân địch, đẩy lui bọn chúng, cứu vãn tình thế, lập tức liền lưu danh thế gian, trở thành một thiên kiêu thanh danh nổi tiếng nhất trong cùng thế hệ….
Nhưng lúc này hắn đã không quan tâm tới hư danh.
Hắn muốn thấy đại đạo, trong lòng có nghi vấn liền chạy khắp thiên hạ, tìm kiếm đáp án.
Hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, có nhiều việc phức tạp, cũng có việc hung hiểm, nhưng trí tuệ của hắn giúp hắn giải quyết những phức tạp này, cũng hoá giải rất nhiều hung hiểm, trong quá trình này cảnh giới tu vi của hắn càng ngày càng cao, thanh danh cũng càng ngày càng vang.
Sau đó hắn rốt cục trở thành người như Phương Nguyên, nhìn được bi ai của thế gian này.
Vô số người chết đi, vô số phân tranh khiến thời đại này lửa giận hoành hành, phía dưới đều là xương trắng.
Hắn từng khuyên bảo, can ngăn nhưng đều vô dụng.
Vì thế lúc thanh danh hắn vang vọng nhất lại cưỡi Thanh Ngưu trốn vào thư lâu.
Nhưng lúc này hắn không đọc sách, bởi vì trí tuệ thế gian không bằng trí tuệ của hắn, cho nên hắn đang viết sách.
Thế gian vẫn tiếp tục phân tranh, càng ngày càng nghiêm trọng.
Cuối cùng cuộc chiến tranh càn quét thế giới bị kích phát, cao thủ cùng đạo thống khắp nơi tranh đấu, một trận đại chiến nổ ra, những cường giả kia thật sự rất đáng sợ, bọn họ đại chiến liền phá hủy vô số quốc gia, thậm chí muốn hủy diệt thiên địa.
Vô số pháp tắc trong thế gian bị đại chiến xé rách, đại địa tràn ngập vết thương.
Vào lúc này người cưỡi Thanh Ngưu rốt cục rời khỏi thư lâu, mang theo đáp án của hắn.