Chương 1718: Con đường của hắn (1)
- Trời quang mây tạnh, phải đi tới cuối đường!
- Tương truyền có Đông Sơn Tiên Quân, vì tham danh lợi mà bị giam cầm trong thiên địa, làm sao giải thích được…
- Đạp mây mà lên, phá vách tường chắn mà đi, tự tìm thế giới tiêu dao…
- Cá nhảy qua Thiên Địa Long Môn rộng lớn, từ nay thế gian không còn ta…
……..
Người cưỡi Thanh Ngưu dùng đạo pháp vô thượng ngăn cả cuộc đại chiến sắp phá hủy hoàn toàn thiên đại này, giảng đạo trong chín ngày, giải thích nghi hoặc của tu sĩ thiên hạ, chỉ ra bi ai cả đời bọn họ, hoá giải chinh phạt và huỷ diệt vô vị.
Mà sau khi nói xong đạo pháp, hắn nâng tay đánh tay trời cao, cưỡi Thanh Ngưu không biết đi đâu.
Thế nhân thấy hắn làm phép như tỉnh dậy từ trong mộng, chợt thấy mình chinh phạt thật sự quá ngu xuẩn.
Vì thế càng ngày càng nhiều người nện bước đi theo người cưỡi Thanh Ngưu kia, cả đám xé trời mà đi.
Bọn họ gọi đó là phi thăng, là một loại cảnh giới rất cao.
Thế gian thiếu đi nhiều cao nhân khiến áp lực cũng giảm đi không ít, tu sĩ thế gian tự hào về phi thăng, xem kia mới là nơi mình nên đi, bởi vậy chinh phạt vô vị giảm đi, mọi người đều nghĩ ngộ đạo phi thăng. Mà thế hệ trước phi thăng, tu sĩ đồng lứa nhỏ cũng sớm bắt đầu, không chen chúc một chỗ khiến người khác bực mình, thiên địa đột nhiên trở nên trong sáng.
Người cưỡi Thanh Ngưu đã giải quyết một vấn đề vô cùng khó khăn của thiên địa.
Nhìn cảnh tượng biến hoá trong mộng, trái tim Phương Nguyên cũng dậy sóng.
Hắn biết mình nhìn thấy cái gì.
Thời điểm mình trải qua chính là Thái Cổ, cảnh tượng lúc đại Tiên giới tới!
Hiện giờ đại Tiên giới có tồn tại hay không vẫn là điều nghi vấn trong giới tu hành, cho dù là Phương Nguyên, sau khi nghe Lục Thanh Quan nói về đại mộng mình trải qua mới xác định chuyện này. Mà hiện giờ khiến hắn thấy được rất nhiều chuyện trong giấc mộng ở tấm bia đá, rốt cục xác định được một chuyện, không chỉ chuyện đại Tiên giới, thời đại phi thăng cũng từng tồn tại trong Thiên Nguyên, hắn thậm chí còn thấy được vị Đạo Tổ Thanh Ngưu, người đầu tiên phi thăng lên trên trong lịch sử….
Cảnh này khiến cảm xúc hắn bùng nổ, không thể kiềm chế.
Sau khi hắn rời khỏi tấm bia đá, tinh thần hoảng hốt, tâm huyết dâng trào.
Một loại cảm giác vô cùng kỳ quái xuất hiện trên người hắn.
Tâm Y Kiếm đã bay ra từ trong tấm bia đá, tiêu tán trong hư không, mà Phương Nguyên cũng ngồi xếp bằng không nhúc nhích trước tấm bia đá, giống như vừa tỉnh từ trong đại mộng, mọi chuyện trong mộng đều rất sống động, vô cùng rõ ràng. Nhưng theo thời gian tỉnh lại càng ngày càng lâu, trí nhớ trong mộng kia cũng dần mờ nhạt, nhè nhẹt rút đi không lưu lại dấu vết. Mà lúc này chuyện Phương Nguyên có thể làm chính là cố gắng nhớ thật kỹ tất cả tình cảnh cùng chi tiết trong mộng, khắc dấu thật sâu trong thần hồn.
Nhưng rốt cục hắn vẫn quên đi rất nhiều.
Đây là một chuyện vô cùng bất đắc dĩ, bởi vì trong thời đại hắn trải qua ẩn chứa rất nhiều tin tức, vô cùng khổng lồ, cho nên thần hồn của hắn nhất định không thể cất chứa toàn bộ, bởi vậy những tin tức đó xói mòn là chuyện tất nhiên, nếu không thần hồn của hắn sẽ bị xé rách.
Nhưng tại nơi trí nhớ bị xói mòn lại lưu giữ rất nhiều dấu vết lĩnh ngộ thần thông và pháp tắc thiên địa.
Những dấu vết đó tự động in sâu trong thần hồn Phương Nguyên, không thể xoá nhoà.
Cảm nhận được những dấu vết này, Phương Nguyên nhất thời kinh hãi.
Tới cảnh giới hiện giờ, thật ra trên thế gian đã khó có thần thông được xem là nan giải huyền diệu trong mắt hắn.
Bởi vì tu vi của hắn thông thiên, cho nên tất nhiên liếc mắt một cái có thể phá giải căn nguyên, hôm nay cũng chỉ có Thiên Công của các Thánh địa mới có thể khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên, những cái khác chỉ được xem là đạo lý bên ngoài mà thôi.
Đương nhiên mèo trắng là ngoại lệ, ngay cả Phương Nguyên cũng không thể nhìn thấu căn nguyên của nó.
Mà hiện giờ những dấu vết đó giống với thần thông của mèo trắng, chúng nó khắc dấu trong thần hồn Phương Nguyên nhưng hắn lại không thể trực tiếp luyện hoá bọn chúng. Phương Nguyên hiểu rõ mình cần từng bước đi tới trước, có lẽ tới thời điểm bản thân có thể luyện hoá những dấu vết này, tu vi của hắn sẽ lớn mạnh tới một trình độ kinh người, có lẽ có thể đột phá cảnh giới Đại Thừa...
Sở dĩ nói có lẽ là bởi vì hiện giờ đại đạo thiên địa đã thay đổi cho nên Phương Nguyên không nắm chắc.
Nếu là trước kia hắn quả thật có thể kết luận bản thân đã gần như bước vào Đại Thừa.
Thế nhân lưu truyền quả không sai, tấm bia đá từ trên trời rơi xuống này quả nhiên có truyền thừa Thiên Công.
Hơn nữa không chỉ có Thiên Công, Phương Nguyên cảm thấy thần thông diệu pháp do vô số thiên kiêu tranh phong, va chạm tạo ra không thua gì một bộ Thiên Công đầy đủ, thậm chí còn cao hơn Thiên Công, đó không phải chỉ là truyền thừa bình thường mà là truyền thừa một thời đại!
Kinh ngạc hồi lâu, tâm thần Phương Nguyên khẽ trầm xuống.
Trong lúc vô tình hắn tìm được truyền thừa này, vừa tỉnh lại trong cơn khiếp sợ liền nghĩ tới một chuyện khác.
Tấm bia đá trời giáng này còn có một bí mật.
Đó là bí mật căn nguyên đại kiếp nạn ẩn chứa trong tấm bia đá, Phương Nguyên muốn tìm hiểu tấm bia đá cũng là vì thế.
Nhưng điều khiến người ta thất vọng chính là, Phương Nguyên phát hiện truyền thừa bên trong nhưng lại không tìm được bí mật này.
Vì thế hắn thật sự không biết nên vui hay nên buồn.