Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1718 - Chương 1719: Con Đường Của Hắn (2)

Chương 1719: Con đường của hắn (2)
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, bản thân dường như không phải không có thu hoạch.

- Không biết là hạng người thần thông gì lại có thể luyện dấu vết cả một thời đại vào trong tấm bia đá, hắn chỉ là vì lưu lại truyền thừa này thôi sao? Không đúng, tuy truyền thừa này không tệ, nhưng độ cao cũng không vượt qua Thiên Nguyên hiện giờ, truyền thừa này có thể tạo ra nhiều đạo thống cho thế gian, nhưng không có cách nào khiến thế gian xuất hiện thêm một cảnh giới mới, cho nên ý tứ của người luyện bia đá không phải lưu lại truyền thừa, chắc hẳn bi văn lưu lại phía trên còn có dụng ý khác!

- Dụng ý này có phải nói về đại kiếp nạn?

- Những gì ta nhìn thấy cũng chỉ là ở trong tấm bia đá, có lẽ tấm bia đá này muốn nói gì đó mà chưa nói xong!

- Có lẽ còn có rất nhiều nội dung phía sau, bí mật đại kiếp nạn kia có lẽ ở trong tấm bia đá!

……

Trái tim đập loạn xạ, sau khi mọi chuyện được giải toả rõ ràng, Phương Nguyên mới chậm rãi mở mắt.

Vừa mở mắt ra liền thấy một đôi mắt to đen láy.

Khuôn mặt béo phì của mèo trắng kia ở ngay trước mặt hắn, vô cùng nghiêm túc nhìn, dường như sắp nằm trên mặt hắn.

- Miêu huynh, sao vậy?

Phương Nguyên kinh hãi, thấp giọng hỏi.

Mèo trắng thấy hắn mở miệng nói chuyện mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, lười biếng đi tới một bên.

Điều này khiến Phương Nguyên có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại đã thấy Lữ Tâm Dao và Giao Long đang ở phía sau hắn không xa, ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn hắn. Thấy hắn quay đầu lại, Lữ Tâm Dao cười lạnh một tiếng, thu hồi ánh mắt, mà Giao Long lại mang vẻ mặt cảm khái nói:

- Ngươi không biết vừa rồi ngươi bỗng nhiên tiến vào trong mộng, ngồi trước tấm bia đá không nhúc nhích, gọi thế nào ngươi cũng không trả lời. Vị Miêu đại gia này rất quan tâm, lập tức canh giữ trước mặt ngươi không cho chúng ta tới gần, khiến ta còn nghĩ ngươi đã chết…

Phương Nguyên ngạc nhiên nói:

- Ta tiến vào trong bao lâu?

Giao Long trầm ngâm nói:

- Ít nhất cũng chỉ thời gian uống một chén trà nhỏ?

- Thời gian uống một chén trà nhỏ?

Phương Nguyên có chút kinh ngạc, vừa rồi hắn cảm giác đã trải qua cả một thời đại.

Lại chỉ tốn thời gian uống hết một chén trà nhỏ sao?

- Ngươi nhìn thấy gì trên tấm bia đá kia?

Lữ Tâm Dao cách đó đang làm bộ như đọc sách, vẫn không nhịn được quay đầu hỏi Phương Nguyên một câu.

- Rất nhiều!

Phương Nguyên trầm mặc một chút, thản nhiên trả lời.

Lữ Tâm Dao vô cùng hứng thú đi tới, nhưng thấy Phương Nguyên không muốn giảng cho nàng, nàng cũng ngại mở miệng hỏi.

Cũng vào lúc này bên ngoài điện xuất hiện một đồng nhân nho nhỏ, nói:

- Đạo tử lệnh ta tới hỏi Phương Nguyên tiên sinh đã thấy được thứ mình muốn nhìn chưa, nếu đã thấy được vậy mời tới dự tiệc, còn nếu vẫn chưa, ta sẽ không tiếp tục quấy rầy!

Ánh mắt những người khác đều hướng về phía nhìn Phương Nguyên, hắn trực tiếp đứng lên nói:

- Đi thôi!

Những thứ hắn muốn thấy đều thấy được trên tấm bia đá, cũng không thiết yếu phải tiếp tục đứng ở nơi này.

Đoàn người ra khỏi Tàng Kinh Điện, theo sự chỉ dẫn của đồng nhân, di chuyển qua mấy sơn đạo uống lượn, tới trước một ngọn núi cao ngất, trên núi này có một cây cổ tùng khoảng vạn năm, mỗi một khối đá đều có lịch sử lâu đời, tự nhiên hình thành một loại đạo uẩn dày nặng mà cổ xưa, nếu muốn tu hành ở đây chỉ sợ sẽ rất khó.

Khắp nơi có rất nhiều chim thú quý lạ chạy quanh, chỉ cần chọn bừa một con cũng đều có thể hoá thành đại yêu cảnh giới Kim Đan.

Từ một vùng rừng núi này có thể nhìn thấy Đông Hoàng Sơn quả nhiên danh bất hư truyền.

Bên trái ngọn núi có một bích hồ, bên trong tràn ngập hoa sen phủ đầy Tiên khí, phủ kín nửa mặt hồ, trong hồ có thị nữ xinh đẹp đang hái sen, lấy hạt sen, bẻ ra củ ấu dâng lên cho người ta nhắm rượu.

Mà bên cạnh hồ có một chòi nghỉ mát, bên trong có tiên yến, có thể thấy rất nhiều đại tu khí độ bất phàm ngồi nói chuyện ở trong chòi. Thấy Phương Nguyên đi tới, những Đại Tu này đều đứng lên hành lễ từ xa, cho dù là người thủ sơn Đông Hoàng Sơn và ba lão quái lánh đời cũng không ngoại lệ, tuy bọn họ căm thù Phương Nguyên nhưng vẫn phải làm việc theo cấp bậc lễ nghĩa.

Phương Nguyên đi tới chòi nghỉ mất, sau khi hoàn lễ với bọn họ liền thấy có hai người đang ngồi chính giữa chòi.

Một người là Đạo tử Đông Hoàng Sơn, khí độ hắn không thay đổi, ánh mắt trong suốt, người còn lại chính là Thái Hồng Lý Thái Nhất Cửu Trọng Thiên sắc mặt hung ác nham hiểm. Hiện giờ trên người hắn hiện lên huyết khí nhàn nhạt, rõ ràng vừa mới bị thương không lâu, vẫn chưa hồi phục như cũ, sau khi gặp Phương Nguyên liền thấy sắc mặt lạnh lùng, rõ ràng không có ý đứng lên chào đón, có lẽ vẫn chưa quên chuyện ở Ma Biên kia.

Nhưng điều khiến Phương Nguyên tò mò chính là sao hắn còn có thể ngồi ở chỗ này.

Tiệc Tiên yến này rõ ràng là sau khi hai người bọn họ đại chiến, bắt tay giảng hoà. Tu vi cảnh giới của Đạo tử Đông Hoàng Sơn vô cùng thần bí, nhưng Phương Nguyên đã từng giao thủ với Lý Thái Nhất, biết rõ căn nguyên của hắn, theo lý thuyết phải thua xa Đạo tử Đông Hoàng Sơn, nhưng sau khi đấu một trận với Đạo tử Đông Hoàng Sơn lại có thể áp chế thương thế ngồi ở chỗ này ẩm trà, lại khiến Phương Nguyên có chút bất ngờ.

- Ta với Thái Nhất điện hạ giao thủ ba trăm hiệp, là thắng lời sít sao, vẫn chưa thoả mãn, đã ước hẹn lần luận đạo này!
Bình Luận (0)
Comment