Chương 1720: Diễn hoá vạn pháp. (1)
Đạo tử Đông Hoàng Sơn dường như nhìn thấy nghi ngờ trong lòng Phương Nguyên, cười nói:
- Vì lúc này có Phương Nguyên ở đây, chúng ta cùng cụng một ly!
Vẻ mặt Lý Thái Nhất hung ác nham hiểm, thanh lùng nói:
- Ta với ngươi giao thủ chỉ có hai trăm bảy mươi hiệp, ngươi cũng không phải thắng sít sao mà là thật sự thắng ta, nếu ngươi dùng cảnh giới tới áp bức ta, chỉ sợ chưa tới ba mươi hiệp, ta đã bại trong tay ngươi.
Đạo tử Đông Hoàng Sơn nói:
- Trên đời này, cảnh giới của ta không thể phân rõ thắng bại với bất kỳ kẻ nào, cho nên chúng ta muốn phân thắng bại chỉ có thể luận bàn đạo pháp thần thông. Thái Nhất điện hạ, ta không phải làm lợi cho ngươi, cũng không cố ý khoe, năng lực lĩnh ngộ đạo pháp thần thông của ngươi vượt xa dự liệu của ta, chắc là sau khi ngươi bước vào Hóa Thần, tâm tình thay đổi lớn, đi vào một con đường khác. Vì thời gian của ngươi còn quá ngắn, nếu ngươi dùng nhiều sức lực hơn nữa, trên đạo pháp thần thông chưa chắc thua ta, cho nên ta nói thắng sít sao cũng không phải khiêm tốn!
Lý Thái Nhất nghe những lời này cũng không khiêm tốn, chỉ bình tĩnh nói:
- Ta quả thật đã đi lên một con đường khác!
Trong câu trả lời của hắn với Đạo tử Đông Hoàng Sơn, Phương Nguyên lại cảm giác hắn đang nói những lời này cho mình nghe:
- Năm đó ở Cửu Trọng Thiên, tâm tư của ta quá nhỏ, học mưu lược, tham hoàng quyền, đi từng bước thật cẩn thận, kết quả lại rơi vào con đường nửa bước cũng không thể tiến. Mãi tới cuộc chiến ở Ma Biên, ta liên tiếp bị hai người trêu chọc, đạo tâm thất thủ, phụ hoàng lại ban Tiên Nguyên cho ta, dạy bảo ánh mắt ta phải nhìn thấy thiên hạ, ta mới biết mình sai ở đâu, tìm được con đường của mình dưới tình huống mất đi tất cả…
Đạo tử Đông Hoàng Sơn nói:
- Ngươi được cha ngươi khai sáng?
- Không có!
Lý Thái Nhất thản nhiên nói:
- Ta chỉ là phát hiện cho dù ngươi làm thế nào, người khác đều có thể tìm được chỗ có vấn đề của ngươi, cho nên ta quyết định không đi theo con đường mưu lược hoàng quyền, chỉ đi theo con đường mình muốn. Ta vốn là người theo đuổi cảnh giới cùng thực lực, cho nên ta phải đi trên con đường này, ta không thích hợp cao cao tại thượng ở bên ngoài, cho nên ta thấy trốn tránh âm thầm tu hành!
Nghe xong lời của hắn, bất kể là Phương Nguyên hay Đông Hoàng đều ngẩn người.
Mà Lý Thái Nhất lại cười nhạt nói:
- Phụ hoàng chê ta không có quyết đoán, giáo huấn tầm nhìn của ta phải xa hơn chút, thời điểm ta nghe hắn giáo huấn đều không vui, đường đi không suôn sẻ, chuẩn bị hoàn toàn không để ý tới, vò đã mẻ thì không sợ rơi. Nhưng lúc này lại phát hiện ra con đường khiến ta thật sự thoải mái, ta tin mình sẽ đi được rất xa, cũng xác định lời nói lúc trước của hắn đều có là vô nghĩa!
Nói xong hắn khẽ ngẩng đầu, hơi liếc mắt nhìn Phương Nguyên, cuối cùng nhìn về phía Đạo tử Đông Hoàng Sơn nói:
- Hôm nay ta đấu với ngươi một trận, tuy thua nhưng lại có thêm nhiều hiểu biết, đợi khi ta tìm hiểu được sẽ trở về tìm người!
Lời nói này khiến trong lòng Phương Nguyên có chút gợn sóng.
Vận mệnh con người quả nhiên vô cùng kỳ quái.
Nói không chừng một lúc nào đó sẽ thông suốt, sẽ nghênh đón vận mệnh mình biến hoá.
Giống như Lý Thái Nhất, sau khi thất bại ở Ma Biên, Phương Nguyên vốn nghĩ hắn sẽ trở thành một phế nhân, bởi vì Phương Nguyên không thể ngờ, một người có đạo tâm yếu ớt tới cực điểm, lại bị Cửu Trọng Thiên vứt bỏ còn có thể làm gì. Đây cũng là nguyên nhân sau khi hắn nghe nói Lý Thái Nhất muốn tới khiêu chiến với Đạo tử Đông Hoàng Sơn, trong lòng cũng không quá quan tâm, hắn thật sự nghĩ Lý Thái Nhất không có tư cách này!
Đương nhiên kết quả trận chiến này lại khiến người ta kinh ngạc, tuy rằng Lý Thái Nhất thua nhưng hắn lại có tư cách này.
Nguyên nhân là vì cái gì?
Phương Nguyên cũng không thể hiểu, mãi tới khi nghe Lý Thái Nhất nói những lời này!
Thì ra là vì người này tìm được con đường hắn phải đi!
Một ngàn năm trăm năm nay hắn đều sống vì ngôi vị hoàng đế Cửu Trọng Thiên, đang yên đang lành Thiên Kiêu đứng đầu năm đó lại trở thành người không dám đi sai một bước, tự xưng là mưu lược vô song, nhưng lại luôn bị người ta đùa bỡn chơi đùa trong lòng bàn tay....
Sau khi trải qua đại biến kia, hắn mất đi vị trí Thái tử.
Dưới tình huống hai bàn tay trắng, hắn lại tỉnh ngộ.
Hiểu được mình không phải ngồi lên ngôi vị hoàng đế, thống ngự giang sơn, mà bản thân chính là một người tu hành.
Trước kia hắn có nhiều chấp niệm với Hóa Thần, bây giờ nó lại càng thêm lớn mạnh.
Sau khi Hóa Thần hắn phát hiện mình không thể ganh đua cao thấp với Đạo tử Đông Hoàng Sơn cùng cảnh giới, vì vậy liền tìm hiểu thần thông biến hoá.
Dù sao hiện giờ thiên địa đại đạo đã biến đổi, chỉ có Thánh Thể trời sinh như Đạo tử Đông Hoàng Sơn mới có thể cảm nhận pháp tắc, lại hoàn toàn không xem Thiên Công, người đã từng lầm đạo có thể tinh chuẩn lợi dụng pháp tắc thiên địa. Những người khác mượn nhờ Thiên Công thi triển ra pháp tắc, ở trong mắt hắn đều có cơ hội, cho nên hắn mới nói so cảnh giới với bất kỳ kẻ nào đều giống như thắng không vẻ vang.
Mà trong việc so đo thần thông, hắn cũng có ưu thế vô cùng lớn.
Đông Hoàng Sơn có vô số điển tịch, Đạo tử Đông Hoàng Sơn lại là Thánh Thể trời sinh, các loại thần thông biến hoá đều có thể hạ bút thành văn.