Chương 1722: Xem xong bia đá rồi nói (1)
Vài nét bút ít ỏi đã cải tiến thần thông bọn họ tìm hiểu được, dường như tăng lên một cảnh giới.
Mà sau khi viết xong, Phương Nguyên lại không ngừng, tiếp tục viết thêm lần thứ hai.
Người trong chòi nghỉ mắt bị hấp dẫn lại đây, cả đám tiến tới trước.
- Lại mang giấy bút tới!
Phương Nguyên đẩy đầu lão tu có chút quá gần với mình, cũng không ngẩng đầu lên nói.
Lý Thái Nhất tiến lên lấy giấy tuyên thành trước mặt Phương Nguyên, lại đưa tới một tờ mới, dùng chặn giấy chận lại.
Phương Nguyên nói:
- Nghiên mực!
Đạo tử Đông Hoàng Sơn phất tay áo lấy nghiên mực cho hắn!
Phương Nguyên nói:
- Châm trà!
Người thủ sơn thấy mọi người nhìn về ấm trà trong tay mình, trừng bọn họ một cái, tự mình tiến tới châm trà.
Vì thế Phương Nguyên liền trở thành đại gia, dưới sự hầu hạ của một đám đại nhân vật lúc bấy giờ, một tờ lại một tờ viết xuống, trong đầu dường như có vô số suy nghĩ vi diệu không thể đếm được, mỗi khi nhìn thấy thần thông được ghi chép phía trên ngọc giản liền tiện tay sửa chữa, khiến thần thông trong đó biến hoá càng tinh diệu, đơn giản hơn, giống như đang dùng bút vẽ để phác hoạ ra sự thần kỳ của nó.
Thần thông thuật pháp thế gian này, ngoại trừ một vài pháp thuật trụ cột có từ xa xưa ra, đại đa số đều do trong lúc các cường giả tranh phong, va chạm tạo ra, cho nên mỗi khi loạn thế tới liền nghênh đón một thời đại thần thông thuật pháp vô cùng rực rỡ. Đạo tử Đông Hoàng Sơn và Lý Thái Nhất cũng như thế, nương nhờ áp lực lẫn nhau, ma luyện thần thông đạo pháp của mình, sáng tạo ra biến hoá mới.
Nhưng bọn hắn chỉ giao thủ ba lần mà thôi, hơn nữa sát ý không mạnh, không bị ép tới đường cùng.
Nhưng Phương Nguyên đã xem hết một thời đại phân chiến không ngừng, nơi đó có vô số thiên kiêu tranh chấp sống chết, vô cùng phấn khích.
Tuy rằng đại đa số truyền thừa này đều in dấu trong thần thông của Phương Nguyên, vẫn chưa nắm giữ hết, nhưng hắn đã trải qua một ảo mộng như vậy, nhãn giới cao tới mức khiến những người này cảm thấy sợ hãi cảm thán, thậm chí khiến người ta lâm vào cảm giác khủng hoảng....
- Chỉ tiện tay liền có thể cải tiến nhiều thần thông biến hoá như vậy, đây còn là con người sao?
- Chẳng lẽ lĩnh ngộ của hắn đối với thần thông đã vượt qua tu sĩ cùng cảnh giới nhiều như vậy?
Không biết có bao nhiêu người càng xem càng ngạc nhiên, cũng có ít người vô cùng khó hiểu nhìn Phương Nguyên.
Trong mắt họ, Phương Nguyên vốn nên tương tự với Đạo tử Đông Hoàng Sơn và Thái Hồng Lý Thái Nhất Cửu Trọng Thiên, chỉ có một phương diện nào khác nổi trội hơn, không nên cao hơn nhiều như vậy, nhưng khi hắn viết xuống mấy thứ này lại khiến chúng tu cảm giác cảnh giới cùng ánh mắt của hắn đã giỏi hơn rất nhiều chúng tu, ngay cả những lão quái vật sống mấy ngàn năm cũng cảm thấy Phương Nguyên là một quái vật.
Phương Nguyên vô cùng lưu loát viết ra một đống giấy như vậy, dường như sửa chữa thần thông tới mức không thể sửa nữa mới dừng bút.
Vào thời điểm này không ai muốn lên tiếng, đều đang cầm một tờ giấy trên tay, tập trung tinh thần nhìn lấy.
Sắc mặt Đạo tử Đông Hoàng Sơn và Lý Thái Nhất vẫn bình tĩnh, nhưng lại có chút kính ý, tuy có chút không phục, nhưng không phục này lại mạnh mẽ bị đè ép xuống, là vẻ mặt không cam lòng nhưng vẫn phải công nhận đối phương mạnh.
Nếu thần thông lúc đầu hai người bọn họ lĩnh ngộ ra có thể xem như là một bút ký giúp người ta khai sáng, hoặc có chút xao động, vậy hiện giờ sau khi được Phương Nguyên trau chuốt, bút ký này liền trở thành một pháp điển huyền diệu...
Chỉ dựa vào một bộ pháp điển này đã có thể tạo ra rất nhiều đại đạo thống cho thế gian.
- Bộ pháp điển này.... ngươi tính giữ làm của riêng?
Người thu sơn Đông Hoàng Sơn nhìn thật lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu nói với Phương Nguyên.
Phương Nguyên nói:
- Đây vốn là do hai người bọn họ va chạm mà khiến ta có linh cảm, ta chỉ thêm vào một chút, sao có thể chiếm làm của riêng?
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn lại nói:
- Vậy ngươi muốn mượn cái này đặt điều kiện gì?
Phương Nguyên nói:
- Không có!
Trầm mặc một lúc, người thủ sơn Đông Hoàng Sơn nói:
- Nếu không ngươi làm thêm một bộ đi!
Thái độ của người thủ sơn Đông Hoàng Sơn kỳ lạ vô cùng, nếu Phương Nguyên không chủ động đòi Đông Hoàng Sơn thứ gì đó thì hắn không yên lòng, mà các tu sĩ xung quanh cũng vô cùng ngạc nhiên, giống như không hiểu phản ứng của người thủ sơn.
Dù sao, bộ pháp điển này cũng không phải là những vật đơn giản.
Lúc đầu chỉ là hai đại thiên kiêu luận bàn thần thông, tìm ra rất nhiều điều lĩnh ngộ, có thể giúp đỡ người khác ngộ pháp, ngộ đạo, nhưng hiện tại lại tinh diệu vô cùng, giá trị tăng lên mấy lần, nếu công bố bộ pháp điển này cho hậu thế thì thế gian không biết sẽ có bao nhiêu người được lợi, càng không biết sẽ có bao nhiêu người học theo pháp điển này, cho dù là công đức hay danh vọng cũng lớn đến mức người ta không thể tưởng tượng nổi.
Giống như Phương Nguyên, vì sao hắn vững vàng ngồi trên vị trí Tiểu Thánh Nhân của thế gian, ngay cả Đạo tử Đông Hoàng Sơn cũng không thể cướp được?
Nguyên nhân rất đơn giản, một bộ đạo thư đã được người trong thiên hạ tán thành.
Đạo thư tồn tại một ngày, người trong thiên hạ sẽ tôn Phương Nguyên một ngày, không ai có thể thay đổi được.
Mà bộ pháp điển cũng có ý nghĩa như đạo thư.