Chương 1723: Xem xong bia đá rồi nói (2)
Có lẽ xét về lập ý cao thấp thì pháp điển còn không bằng đạo thư, điều then chốt là ngưỡng cửa đạo thư quá cao, mà ngưỡng cửa pháp điển lại cực thấp, ngưỡng cửa thấp, càng có nhiều người được lợi, với danh tiếng tăng lên, càng có nhiều chỗ tốt.
Nhưng sau đó lại xuất hiện vấn đề.
Một bộ pháp điển vốn là vật thiếu sót của Đông Hoàng Sơn nhưng điều quan trọng hiện tại là nên tính thế nào?
Ban đầu, bộ pháp điển này là linh cảm trong lúc Đạo tử Đông Hoàng Sơn và Lý Thái Nhất tranh tài mà ghi chép lại, trong đó có thần thông biến hóa lĩnh ngộ của hai người, cuối cùng lại được Phương Nguyên cải tiến, vậy danh tiếng này nên ghi cho ai? Tổng thể là của Đạo tử Đông Hoàng Sơn và Lý Thái Nhất, cộng với Phương Nguyên chỉ điểm, còn nói của Phương Nguyên không cũng không được, hắn chỉ cải tiến mà thôi.
Một vấn đề như vậy, Đạo tử Đông Hoàng Sơn và Lý Thái Nhất đều không tiện nói ra, nhưng người thủ sơn Đông Hoàng Sơn thì khác, hắn liếc qua đã nhìn thấu huyền cơ, quyết định không thể để công lao vụt mất, nên dứt khoát ra điều kiện.
Đây là lần đầu tiên Đông Hoàng Sơn ra tay hào phóng nhất.
Chỉ lo Phương Nguyên không yêu cầu gì với hắn mà thôi!
Phương Nguyên là người không thích cách làm quá thực tế, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng lười quan tâm, chỉ đơn giản nói:
- Bộ pháp điển này ta chỉ làm tăng thêm một chút, đưa chút ý kiến cho Đạo tử, cũng sợ làm trò cười cho người khác, xem như trả lại ân tình cho chủ nhân nơi này, ta cũng không lỗ vốn gì nên các ngươi cũng không cần bồi thường ta, nếu như có lòng…
Phương Nguyên trầm mặc một chút, nói tiếp:
- Ta chỉ có một đề nghị, Đông Hoàng Sơn là một trong những Thánh địa đứng đầu, tài nguyên, điển tịch vô số, mà thế gian còn có quá nhiều người thiếu hụt tài nguyên và điển tịch không thể tiến bộ được, nếu Đạo tử có tâm, mời Đạo tử mở lòng nhìn đạo quả đại đạo, đồng thời, giành chút thời gian nhìn xuống dưới, điều này có lẽ rất có ích với thế gian.
- Hả?
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn nghe vậy, mày không tự chủ cau lên.
Sắc mặt của mấy vị lão tu khác cũng quái lạ.
Trong lòng đều nghĩ với dáng vẻ lo lắng này của Phương Nguyên cũng không phải giả vờ.
Bây giờ ngươi có cái danh Tiểu Thánh Nhân thì thật sự coi mình là Thánh Nhân rồi sao?
Đón nhận ánh mắt của bọn họ, Phương Nguyên biết bọn họ đang nghĩ tới điều gì.
Nhưng hắn không thể giải thích được.
Có lẽ ở trong mắt bọn họ, thế gian hiện tại đã có thể vô tư, dựa vào sự lợi hại mà thế gian hiện có, Ma Biên Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma đại trận đang từng bước từng bước được hoàn thiện, đạo thống và thế gia khắp nơi đều hết sức giúp đỡ, vô cùng thuận lợi, mà Đạo tử Đông Hoàng Sơn cũng lĩnh ngộ thiên công, chắc chắn sẽ đột phá trong những năm gần đây, trợ giúp chủ Thánh địa đạt được thành tựu Đại Thừa, kịp lúc chống đỡ đại kiếp nạn.
Đạo thống thế gian đều ích kỷ.
Có lẽ vì chống đỡ đại kiếp nạn, đạo thống có thể mang bí mật bất truyền, một vài tài nguyên trân quý phân chia cho người trong thiên hạ, giúp bọn họ tăng thực lực, nhưng nếu không có kiếp nạn diễn ra thì không ai làm thế, dựa vào cái gì lại phải chia cho người khác lợi ích của mình?
Vào lúc này, hắn muốn bọn họ quan tâm tới người trong thiên hạ nhiều hơn, đương nhiên chính là để mua chuộc danh tiếng.
Có điều khi Phương Nguyên nghĩ đến vô số Ma Tức Hồ kia, trái tim cũng phải sợ hãi đập liên hồi.
Bây giờ thế gian không phải là thời khắc vô ưu vô lo, mà đang ở trong thời khắc vô cùng nguy cấp, nhưng sự chuẩn bị của bọn họ vẫn còn chưa đủ.
Tuy nhiên, Phương Nguyên vẫn không nói chuyện Ma Ngẫu, không phải vì lo lắng Côn Luân Sơn bị nguyền rủa mà Phương Nguyên biết, một khi chuyện Độ Kiếp Ma Ngẫu tồn tại lộ ra để người trong thiên hạ biết, thế gian sẽ lâm vào tình huống tuyệt vọng, nhất định sẽ có lượng lớn người lựa chọn theo con đường Hắc Ám Ma Chủ. Những chuẩn bị của bọn họ vì độ kiếp cũng sẽ bị quấy rầy, thiên hạ sẽ đại loạn, không có lựa chọn nào khác!
Phương Nguyên không thể đứng nhìn cục diện hỗn loạn xuất hiện được, một khi hỗn loạn, nhân gian chỉ có thể đi theo con đường Hắc Ám Ma Chủ.
Nhìn sắc mặt trầm lắng của Phương Nguyên, trong các vị tu sĩ có người kinh ngạc, có người nghi hoặc, có người không hiểu. Trong vô số ánh mắt đó có Đạo tử Đông Hoàng Sơn, hắn như nhìn ra chút gì đó, tuy nhiên cũng không nói thẳng ra, chỉ khẽ gật đầu, nói:
- Bộ pháp điển này rất quan trọng, vô cùng hữu ích cho thanh danh của ta, vì thế ta sẽ nhận lấy, chúng ta trao đổi, Đông Hoàng Sơn đồng ý yêu cầu của đạo hữu Phương Nguyên, phân phát một vài tài nguyên cho thiên hạ, điểm hóa một số cao thủ, cũng xem như là buôn bán công bằng rồi.
Không ai nghĩ đến Đạo tử Đông Hoàng Sơn lại nói thẳng ra nên hơi ngẩn người ra.
Lời nói trắng trợn thế này nên được nói ra bởi người thủ sơn Đông Hoàng Sơn, không nên xuất phát ra từ miệng của Đạo tử Đông Hoàng Sơn không tỳ vết.
- Quả thực rất công bằng!
Trong lòng Phương Nguyên cảm thấy nhẹ nhõm, đứng lên, chắp tay thi lễ trước Đạo tử Đông Hoàng Sơn và những người xung quanh.
- Ta nên cáo từ rồi!
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn không biết nên nói gì.
Hắn luôn cảm thấy Phương Nguyên đến Đông Hoàng Sơn quá đột ngột, đi cũng quá mức hào hiệp.
Đến bây giờ bản thân cũng không biết Phương Nguyên đến đây làm gì, hắn có nên ngăn cản không?