Chương 1728: Nóng lòng
Nhưng hắn mơ hồ cảm giác được, có lẽ trận đại kiếp nạn này có liên quan với Thiên Ma ngoại vực.
- Phương Nguyên Tiểu Thánh Nhân, ngài. . . không sao chứ?
Bên cạnh, tiếng Thôi công công kinh ngạc vang lên, Phương Nguyên quay đầu lại, thấy hắn còn ở bên cạnh.
Trong đại mộng, Phương Nguyên chìm đắm lâu đến ngàn năm, nhưng trong hiện thực, Thôi công công còn chưa hề rời khỏi bảo điện này.
- Xin chuyển lời đến Tiên Hoàng, ta còn có việc nên cáo từ!
Trong chốc lát, tâm thần Phương Nguyên khôi phục, bỗng nhiên đứng lên, cáo từ Thôi công công.
Sau khi dứt lời, hắn cũng không dừng lại thêm nữa, trực tiếp xoay người ra khỏi điện, trực tiếp dẫn theo mèo trắng và Giao Long rời đi, còn Lữ Tâm Dao, nàng vốn không lên núi, vẫn ở dưới chân núi chờ đợi. Phương Nguyên cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng cưỡi mây mà lên, đi thẳng về phía Nam Hải.
Cảnh tượng hắn nhìn thấy trong mơ quá mức khủng bố, chính vì thế hắn nóng lòng muốn xem đoạn phía sau.
Hắn suy đoán, nếu như một tấm bia đá có thể làm cho mình trải qua một giấc chiêm bao, như vậy trong khối bia đá tiếp theo, hắn có xem đến phần sau của lịch sử, nhưng bên trong đoạn lịch sử kia lại không nhắc gì đến nguyên nhân chính dẫn đến đại kiếp nạn. Chính vì thế hắn không lãng phí giây phút nào mà đi thẳng đến Nam Hải, đến đây tìm kiếm khối bia đá lúc trước lão Quy đặt dưới đáy biển.
Bia đá như vậy, Lạc Phi Linh từng nói còn có mấy khối, một khối ở trong tay Tiên Minh, một khối có người nói ở Côn Luân Sơn, không biết khối ở Côn Luân Sơn có giống khối mà Tiên Minh có hay không. Ngoài ra, Phương Nguyên còn biết Nam Hải có một khối, bên trong Thanh Dương Tông có một khối vỡ, bây giờ hắn không lo được nhiều như vậy, hắn cần đọc những khối hắn biết rõ rồi nói sau.
Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên mới vừa chém một lão thần, đang muốn gọi Phương Nguyên tới gặp, chợt nghe Thôi công công bẩm báo Phương Nguyên đã vội vã đi rồi, sắc mặt có chút kinh ngạc:
- Tiểu tử này đến không báo, không chào đã vội vã đi, hắn bị cái quái gì không biết?
Thôi công công cũng không rõ, nói:
- Nô tài chỉ biết Tiểu Thánh Nhân ngồi trước bia đá một lúc, đột nhiên sắc mặt trở nên rất đáng sợ, như nhìn thấy chuyện gì kinh khủng lắm, toàn thân toát mồ hôi lạnh, sau đó lại trực tiếp đứng dậy nói muốn cáo từ, nô tài cũng không dám giữ hắn lại, không thể làm gì khác hơn là đi tới bẩm báo cho bệ hạ, nếu có chuyện gì không thích hợp để bệ hạ ngài tự mình đi tìm hắn. . .
- Mặt hắn kinh hãi rời đi?
Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên nhíu mày, qua một lúc lâu mới lạnh giọng nói:
- Chẳng lẽ hắn có thể nhìn thấy?
Thôi công công vô cùng kinh hãi, nói:
- Bệ hạ, ý của ngài là. . .
- Từ lúc hắn bắt đầu nói muốn xem tấm bia đá này, ta đã nghĩ đến!
Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên lạnh lùng nói:
- Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên qua các đời đã sớm có di huấn, nói trong tấm bia đá ẩn giấu một chuyện cực kỳ khủng bố, không được tra cứu, ta từng thưởng thức qua mấy lần, thấy không giải được huyền bí liền bỏ qua, không nghĩ tới hắn lại có thể nhìn thấy. . .
Thôi công công kinh ngạc thốt lên:
- Vậy hắn. . .
Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên lạnh lẽo nhìn hắn:
- Mỗi người đều có chí riêng, hắn đã được phong Thánh, không còn là vãn bối của ta nữa.
Thôi công công vội vàng ngậm miệng, không tiếp tục hỏi nữa.
. . .
. . .
Phương Nguyên mang theo sự sợ hãi trong mộng, không chút ngừng nghỉ, trực tiếp chạy tới Nam Hải, cũng không dừng ở Vong Tình Đảo chào hỏi mà lao nhanh về nơi sâu phía Nam Hải, hắn còn nhớ nơi lão Quy kia ngủ say, cũng còn nhớ làm thế nào để tìm đến tấm bia đá. Bây giờ trong lòng sốt ruột, đương nhiên cũng không lo được nhiều như vậy, hắn có giao tình sâu đậm với Vong Tình Đảo, nhưng trước tiên cũng cần phải nhìn bí ẩn của bia đá kia đã.
- Vù, vù, vù!
Nhưng Phương Nguyên không nghĩ tới khi hắn mới vừa mới đến gần Hải vực chợt thấy từng trận ánh sáng trùng thiên.
Trên mặt biển phẳng lặng, chẳng biết từ lúc nào đã bị người ta bày cấm chế.
Lúc này Phương Nguyên mới nghĩ đến, lúc trước Lạc Phi Linh cùng hắn phát hiện ra tấm bia đá, nói vậy khi đó Vong Tình Đảo cũng biết, có điều tấm bia đá này quá lớn, không có cách nào mang về, nên cấm chế bố trí ở đây cũng xem như là nằm trong dự liệu.
Dựa vào tu vi bây giờ của Phương Nguyên, muốn phá cấm chế này cũng không khó.
Hắn giơ tay lên, mấy chục đạo Tam Sinh Trúc lay động trên không trung, di chuyển về phía trước một chút, các loại cấm chế đều bị hóa giải.
Mà Phương Nguyên thì lại trực tiếp nghiêng người qua, đi tới trên không trung vùng biển.
Cúi đầu nhìn xuống, phía dưới mặt biển có thấy bóng mờ to lớn, đó chính là bia đá nằm rất lâu dưới đáy biển.
Phương Nguyên hít một hơi thật sâu, chìm vào trong nước biển, ngồi xếp trên trên mặt bia.
Rất nhanh một đạo Tâm Ý Kiếm hiện ra bên người, thẳng tắp chém vào bên trong bia đá.
Theo bên cạnh hắn có mèo trắng và Giao Long, cũng không cần phải lo lắng cho sự an toàn của bản thân, cộng với bia đá có can hệ trọng đại như vậy, hắn cũng không muốn mất quá nhiều thời gian nên không thức tỉnh lão Quy đang ngủ say, cứ nhìn qua ghi chép trên tấm bia đá rồi nói sau.
Tâm thần hơi lạnh lẽo, lần nữa chìm vào đại mộng.