Chương 1735: Đòi lại một vài thứ (1)
- Lúc trước ở Long Tích Nam Hải đã nghe người ta kể chuyện nói cả tộc Long tộc phi thăng, thì ra những chuyện này đều là thật sự, có điều, nếu cả tộc Long tộc phi thăng, long hồn ngủ say trong Long tích xảy ra chuyện gì, vì sao Long tích bị phá nát?
Phương Nguyên ở trong mộng, lại mơ hồ nghĩ đến rất nhiều điểm đáng ngờ.
Nhưng bây giờ, hắn biết còn quá ít, cho nên hắn cũng chỉ có thể tiếp tục xem.
. . .
. . .
Trong lúc Phương Nguyên xếp bằng phía sau núi Thanh Dương Tông tìm hiểu bia đá, khắp Thanh Dương Tông đã bày xuống cấm chế ba ngàn dặm, đệ tử khắp nơi phòng ngự nghiêm ngặt, nghiêm cấm bất cứ người nào ra vào quấy rối, dáng vẻ oai phong lẫm liệt. Đây vốn là một loại tự tin, chỉ có đạo thống thực lực cùng nội tình đầy đủ mới có tư cách bày xuống cấm kỳ, không cho người ngoài tùy ý đặt chân vào.
Trước đây, cấm chế 300 dặm Thanh Dương Tông cũng không bố trí được, nhưng dựa vào thanh thế như mặt trời ban trưa bây giờ của Thanh Dương Tông cấm chế ba ngàn dặm là điều khá dễ dàng, tu sĩ các nơi từ xa nhìn thấy cấm kỳ đều tránh đi, để tránh khỏi sinh ra hiểu lầm không cần thiết.
Nhưng ở Thanh Dương Tông, bên ngoài cấm chế ba ngàn dặm, đang có ba vị lão tu, từ phương hướng khác nhau từng bước đi tới.
Ba vị lão tu này không nhìn ra tuổi tác bao lớn, tu vi cao thế nào.
Bọn họ như đến từ thiên ngoại, có vẻ tùy ý mà tự nhiên, nhìn thế gian vừa có chút quen thuộc, lại có một loại cảm khái lâu dài. Tuy rằng đến từ phương hướng khác nhau, nhưng bọn họ đi tới cấm chế ba ngàn dặm lại cùng lúc, thái độ cũng giống hệt nhau, ánh mắt đảo qua vạn vật thế gian, hờ hững như nhìn giun dế.
Đi ngang qua cấm kỳ ba ngàn dặm của Thanh Dương Tông người thường đều tỏ ra kinh sợ, nhưng ba người bọn họ lại tựa như không thấy, nhẹ nhàng bước vào, giống như quy củ trên thế gian không ảnh hưởng gì đến họ, huống chi là Thanh Dương Tông.
Sau lưng bọn họ, mỗi người có một cái bóng, theo bọn họ thâm nhập, dần dần lan rộng trên bầu trời.
Các tộc phi thăng, thanh thế vô lượng.
Bên trong giấc mộng Phương Nguyên nhìn thấy lối phi thăng các tộc mở ra, để lại cho hậu nhân của mình, nhân kiệt từng đời trôi qua, từ nhân gian phi thăng đi tới đại Tiên giới.
Có lẽ đối với nhân gian mà nói, tốc độ này cũng không nhanh, nhưng đại Tiên giới cũng có huyết duệ sinh sôi, hơn nữa đại Tiên giới có tài nguyên vô số, pháp tắc vô lượng, người người trường sinh, điều này khiến nhân tài đại Tiên giới đông đúc, càng thêm hưng thịnh.
Các tộc chúng tiên, chiếm cứ các góc trên đại Tiên giới, dựng lên đạo thống, truyền thừa xa xôi vạn thế.
Ngay cả những Thiên Ma ngoại vực sinh tồn trên thế giới, cũng đều bị chúng tiên chiếm cứ, còn có hai vị Tiên đế đại pháp lực Đế Hoàng và Đế Huyền, lấy đại pháp lực luyện hóa những Thiên Ma ngoại vực sinh tồn trên thế giới, đại Tiên giới cũng gọi là ba mươi ba tầng trời, tiên uy rung động to lớn!
Đây là một phương đại thế xa xôi, khiến người người thán phục, nếu không tận mắt nhìn thấy, Phương Nguyên không thể nào tưởng tượng được có một phương đại thế như vậy tồn tại, chuyện này đúng là một tồn tại vô địch, cũng sẽ không bao giờ có người mạnh hơn đám người đó, bọn họ đã ở nơi cao nhất, nhìn xuống vạn ngàn thế giới, một đạo tiên chiếu khắp nơi, bên trong đất trời, không sinh linh nào dám to gan vi phạm. . .
. . . Có điều, Phương Nguyên từng bước từng bước đi qua đại mộng, trong lòng hắn đột nhiên cảm giác thấy hơi kinh ngạc!
Không đúng, có một loại cảm giác gì đó không đúng!
Trước sau hắn đã xem qua bia đá Đông Hoàng Sơn, bia đá Cửu Trùng Thiên, bia đá Nam Hải, trải qua ba giấc mộng lớn, đối với chuyện này đương nhiên cũng hiểu rõ, nhưng cũng chính là bởi vì quen thuộc nên hắn có thể cảm giác được sự bất đồng!
Giống như đang thiếu mất gì đó.
Vào lúc này, hình ảnh trong đại mộng xoay chuyển, lay động qua vạn cổ, Phương Nguyên không kịp suy nghĩ nữa.
Hắn chỉ có thể tiếp tục nhìn trong mơ thấy ở ba mươi ba tầng trời, thời gian như gió thổi qua, xa xôi vạn năm, trong nháy mắt đột nhiên bừng tỉnh, đại Tiên giới thịnh vượng không thể nào tưởng tượng nổi, có nhiều cao thủ xuất hiện, từng lớp từng lớp trưởng thành, trở thành phần tử đại Tiên giới.
Nhưng dưới thế cuộc này, bắt đầu mơ hồ xuất hiện mâu thuẫn.
Chư tộc phi thăng, đạo pháp hưng thịnh, kỳ thế vô lượng, tất nhiên sẽ có chút mâu thuẫn nhỏ xuất hiện.
Những mâu thuẫn nhỏ vừa bắt đầu cũng không làm người khác chú ý, nhưng thời gian lâu dài, dần dần tạo nên một khe rãnh.
Vì thế từ một vài mâu thuẫn nhỏ, dần dần đã biến thành mâu thuẫn đạo thống, mà những đạo thống này mâu thuẫn dần dần tạo nên giằng co giữa các tầng trời, cuối cùng biến thành giằng co giữa hai vị Tiên đế là Đế Huyền và Đế Hoàng.
Mọi thứ diễn ra từ ngẫu nhiên đến tất nhiên.
Dù là người trong đại mộng này hay người chìm vào trong mộng như Phong Nguyên cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Tựa như va chạm giữa hai vị Tiên Đế là một việc hiển nhiên.
Thế là trong giấc mộng này, Phương Nguyên nhìn thấy một đội Thiên Ma ngoại vực tập kích, một bên đạo thống trung thành dưới Đế Hoàng Tiên Đế, trận chiến giữa hai vị Tiên Đế rốt cục cũng chính thức mở màn, ngọn lửa chiến tranh ba mươi ba tầng trời nổi lên!
. . .
. . .
Chậm rãi tỉnh lại từ trong giấc chiêm bao, thật lâu Phương Nguyên vẫn chưa hoàn hồn lại.