Chương 1736: Đòi lại một vài thứ (2)
Hắn không ngạc nhiên khi hai vị Tiên Đế Đế Huyền và Đế Hoàng mở ra trận đại chiến, nhưng hắn chỉ hiếu kỳ không biết kết thúc thế nào.
Hai vị này đều là thiên hạ vô song, công đức của họ cũng đủ khiến cho thiên hạ rung động.
Nhưng nếu bọn họ cùng sinh ở một đời, như vậy tranh tài giữa bọn họ cũng là chuyện đương nhiên.
Trước đó, Phương Nguyên cho rằng đại kiếp nạn xuất hiện có liên quan với Thiên Ma ngoại vực, nhưng sau khi nhìn bia đá Nam Hải, hắn đã loại bỏ ý tưởng kia, mà bây giờ, bắt đầu suy nghĩ lẽ nào cuộc chiến này có liên quan đến hai vị Tiên Đế?
Sau khi so sánh các vấn đều này với nhau, bỗng nhiên hắn ý thức được một vấn đề khác.
Dường như giấc mộng có chỗ không đúng lắm.
Có điều khi ở trong mộng, hắn không biết không đúng chỗ nào, nhưng bây giờ hắn đã tỉnh táo lại, thừa dịp trong một chốc thanh tỉnh, suy nghĩ ra mới ý thức được giấc mộng này dường như có chút tàn khuyết.
Hắn trải qua giấc mộng trong mấy bia đá kia cực kỳ hoàn chỉnh và chi tiết, như thể chính hắn thật sự trải qua một thời đại, mặc dù sau khi tỉnh lại, hắn có thể giữ lại được trí nhớ không nhiều, nhưng cũng nhớ rõ ràng giấc mộng kia hùng vĩ thế nào, dài thế nào, nhưng bây giờ một giấc mộng này lại không như thế, nó như nhảy nhót, đứt quãng, thú nhận một số điều quan trọng với hắn.
- Lẽ nào do phiến đá này tàn khuyết?
Rất nhanh Phương Nguyên dự đoán đến một vấn đề, rồi sau đó lại rơi vào trầm tư.
Như vậy, trong giấc mộng này của hắn đã thiếu hụt thứ gì?
Kỳ thực không khó tưởng tượng, rất nhanh Phương Nguyên đã tìm ra đáp án.
Điều hắn thiếu hụt chính trong giấc chiêm bao có liên quan đến lối phi thăng.
Trong giấc mộng, hắn nhìn thấy các tộc nhanh chóng dựng lên lối phi thăng, nối thông đại Tiên giới và nhân gian, để lại cho hậu nhân của họ, thế nhưng, hết lần này tới lần khác nơi đó tàn khuyết, đến nỗi chỉ cho hắn biết có cái tên là lối phi thăng tồn tại, nhưng lại hoàn toàn không nhớ nổi lối phi thăng này được xây dựng thế nào, hắn càng không biết, những lối phi thăng này đến bây giờ ở đâu?
- Tấm bia đá này bị phá nát là do ngẫu nhiên hay bởi vì có người muốn che giấu sự tồn tại của lối phi thăng mà đánh nát?
Lập tức ý thức được vấn đề này, Phương Nguyên hơi hoảng sợ.
Sau đó, trong lúc đau khổ suy nghĩ đến vấn đề này, bỗng nhiên Phương Nguyên cảm ứng được gì đó, mày cau lại nhìn ra ngoài.
. . .
. . .
Thanh Dương Tông bày xuống cấm địa ba ngàn dặm, như vậy xung quanh sơn môn Thanh Dương Tông sẽ không ai cả gan tùy ý đi lại.
Nhưng không ngờ, trong không khí tử địch như vậy, lại có ba lão giả tới chơi.
Cũng không ai biết bọn họ làm sao đột phá cấm chế bên ngoài, chỉ thấy bọn họ ung dung hờ hững đến trước Thanh Dương Tông, lên núi từ ba nơi khác nhau, nếu vẽ một đường thì đích đến kia tụ hợp trên người Phương Nguyên.
Lão giả đến từ phía tây bắc, mặc một áo bào xám, trong tay ôm một thanh trường kiếm bình thường, yên lặng đi trong đất trời, cũng chẳng biết vì sao, nơi hắn đi qua tiếng gió bên người cũng vang lên, như bị một ý cảnh nào đó trên người hắn chặt đứt, hắn trực tiếp loại bỏ nhiều cấm chế ở Thanh Dương Tông mà leo lên sau núi, những cấm chế kia hoàn toàn không còn tác dụng.
Mà lão giả đến từ phía đông trên người mặc áo vàng, quần áo chỉnh tề, đội mão đen, vóc dáng thon dài, hai mắt đen kịt, thoạt nhìn hắn thần thái kiêu căng, tựa như không để bất kỳ chuyện gì trong mắt, mỗi một bước đi, thân hình liền biến mất bên trong đất trời, lại bước ra bước tiếp theo đã đến bên ngoài trăm dặm, vừa quỷ dị, vừa khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Ông lão đến từ phía đông nam, thoạt nhìn thần thái khá hòa ái, mặc áo bào nâu, đi về phía sơn môn Thanh Dương Tông, nhìn thấy hắn xuất hiện ở cửa sơn môn, dù muốn đi vào bên trong, một vị chấp sự Thanh Dương Tông tuần tra ở chỗ này trong lòng kinh hoảng, gấp tiến lên đón, trầm giọng nói:
- Vị lão trượng này, Thanh Dương có lệnh, bày xuống cấm chế ba ngàn dặm, những người không liên quan không được đi vào!
- Chỉ là tiểu tông Vân Châu, tồn tại không bằng giun dế cũng có tư cách bày xuống cấm chế ba ngàn dặm rồi sao?
Ông lão kia cười híp mắt ngẩng đầu lên, nói:
- Mở sơn môn, lão nhân gia ta tìm Phương Nguyên!
Người thủ sơn chính là một vị đại chấp sự Thanh Dương Tông, họ Kiều, tên Vân Đình, xử sự từ trước đến giờ rất thỏa đáng, hắn thấy lão giả khí chất không tầm thường cũng không dám đắc tội, chỉ chắp tay nói:
- Lão trượng thứ tội, Phương Nguyên trưởng lão lâu không về núi, ta cũng không biết hắn có ở trong núi hay không, lão trượng muốn bái kiến, vậy chờ ta bẩm qua tông chủ sau đó mới có thể quyết định, kính xin lão giả chờ một chút!
- Kiêu căng đến như vậy sao?
Ông lão áo bào nâu cười nói:
- Ha ha, lâu không xuất thế, lại không biết tiểu bối đều không biết lễ nghĩa như vậy.
Hắn vừa nói chuyện, lại mặc kệ không để ý, cứ trực tiếp đi về phía trước.
Kiều chấp sự vô cùng kinh hãi, nhanh chóng từ sơn môn vọt xuống, đưa tay muốn ngăn cản.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói ra lời, lão giả áo bào nâu, nhẹ nhàng chỉ về phía không trung, như gió yên sóng lặng, bên trong đất trời, bỗng nhiên như bị đóng băng, trong phạm vi mười dặm, vạn vật, đều định đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, mà lão giả lại mỉm cười nhẹ nhàng, hai tay chậm rãi giơ ra ngoài, như dễ dàng tiện tay mở ra một cánh cổng tre.