Chương 1797: Thật là một kiếm lợi hại (1)
- Không ngờ thời điểm tuyệt vọng như vậy lại thật sự xuất hiện.
Vào lúc này Phương Nguyên lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, nói:
- Nhưng không phải hoàn toàn không có hy vọng!
Đám người Tiên Hoàng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, trong lòng kinh ngạc, Thiên Khôi Thánh Nhân vội la lên:
- Ngươi có chuẩn bị?
- Vãn bối từng trợ giúp Lang Gia Các chủ thôi diễn đạo thư, nhưng chỉ thôi diễn ra hai cuốn!
Phương Nguyên chậm rãi ngẩng đầu lên, thấp giọng nói:
- Thiên hạ này quyển kinh, đạo pháp, thiên công chính là cuốn đạo thư thứ nhất, mà cuốn đạo thư vãn bối công bố ở Lang Gia Các chính là cuốn thứ hai, đó là cuốn tối cao nhất vãn bối có khả năng thôi diễn ra dưới các loại cơ duyên và tạo hoá, nhưng lúc một cuốn kia thôi diễn thành công, Lang Gia Các chủ nói ta biết còn có cuốn đạo thư thứ ba.
- Ta vẫn luôn khổ sở suy tư, không biết cuốn đạo thư thứ ba có bộ dạng thế nào!
- Mãi tới khi ta tới thăm tất cả các di tích, lại chém chết ba vị lão tu lánh đời ở trong Thanh Dương Tông mới nhìn thấy một chút manh mối...
- Ta dường như thấy được con đường mình phải đi sau này!
Phương Nguyên nói tới chỗ này lại tự giễu cười nói:
- Mà con đường này thật ra có chút tương tự với con đường sinh linh chuyển sang kiếp khác phải đi, cho nên trước khi tới chỗ này ta không biết bọn họ có thể làm tới mức độ nào, nhưng dự cảm sẽ có một kết quả như thế này....
Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên đột nhiên ngẩng đầu:
- Vậy phải làm thế nào?
- Chờ!
Phương Nguyên nói
- Chắc hẳn vị ra kiếm nhanh nhất thiên hạ sẽ ra tay!
Từ bên ngoài nhìn vào, vùng chiến trường kia đã hoá thành một đống màu đen hỗn độn, một vùng Hắc Ám ma tức lúc đầu tán loạn bây giờ giống như bị sức mạnh nào đó ảnh hưởng, dây dưa cùng nhau kéo tới, hình thành một lồng chụp vô cùng lớn, kết lại vô cùng rắn chắc bao phủ trong thiên địa, khởi động một vùng thiên địa ngăn cách với thiên địa bên ngoài, không có chút sinh cơ.
Trước đây Hắc Ám ma tức không ngừng khuếch tán ra ngoài theo trận đại chiến, lúc này lại co rút lại!
Càng co rút lại càng nồng đậm, giống như hoá thành thực chất.
Mà ánh chớp và hào quang thần thông lúc trước nhìn thấy bên trong Hắc Ám ma tức lại biến mất, người bên ngoài chỉ có thể từ xa nhìn thấy một khu vực màu đen, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết nên làm thế nào.
Bọn họ cảm giác khu vực màu đen kia vô cùng quỷ dị!
Đó dường như là một tuyệt địa lạnh lẽo khủng bố nhấn chìm ánh mắt bọn họ, dường như bên trong vùng thiên địa này đang chậm rãi sinh trưởng ra một thiên địa khác, giống như bọt biển bên trong bọt biển, ngọc tuỷ bên trong ngọc tuỷ.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Cũng không biết có phải cảm ứng tự nhiên hay không, vào khoảnh khắc này, cho dù tu vi cao thấp, chỉ cần thấy một đống màu đen hỗn độn kia, trong lòng sinh ra một loại cảm giác khủng hoảng không thể giải thích, điều này khiến họ bất an, giống như nhìn thấy mỗi một góc đường cùng của nhân gian!
- Lại có thể xảy ra chuyện như vậy?
Ở cách chỗ này không xa, Đạo tử Đông Hoàng Sơn vừa ngăn chặn bảy đại Ma Tức Hồ tiến về vùng chiến trường này, đột nhiên phi thân lên trời cao, sau đó từ xa nhìn về phía chiến trường, hiện giờ người bên ngoài nhìn thấy chiến trường hỗn độn này chỉ biết sợ hãi, lại không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn từ xa nhìn tới lại cảm ứng được gì đó.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc vô cùng kinh ngạc.
- Nếu những sinh linh đó thật sự đã tiến xa tới bước này, vậy nhân gian...
Từ trước tới nay hắn vốn là người bình tĩnh chững chạc, vào lúc này lại nắm chặt bàn tay tới trắng bệch:
- Các ngươi không muốn các cao thủ nhân gian bị một lưới bắt hết, cho nên để lại chúng ta, nhưng nếu bọn chúng cướp được tiên cơ này trước, vậy lưu chúng ta lại có tác dụng gì?
...
- Quả nhiên ngươi không gạt ta!
Trong lúc người thế gian nhìn thấy đống hỗn độn kia, trong lòng sinh ra tuyệt vọng, trên một khe núi hẻo lánh cách chiến trường không xa, có một nam tử thọt chân chột một mắt chậm rãi đứng lên, không phải hắn vừa đuổi tới mà đã có mặt ở đây từ rất sớm.
Chỉ là hắn nhớ tới cuộc nói chuyện với Phương Nguyên ở Thanh Dương Tông nên vẫn kiềm chế không xuất kiếm!
Phương Nguyên đã nói với hắn, nếu việc không đi tới mức khiến người ta tuyệt vọng, thì hắn ra kiếm cũng không có ý nghĩa, nhưng nếu chuyện xảy ra như dự đoán, bản thân chém ra một kiếm cho dù là hắn hay thiên hạ vẫn cảm thấy thoải mái.
Hắn vốn có chút không hiểu Phương Nguyên đang nói tới cái gì.
Những Độ Kiếp Ma Ngẫu vừa nãy quả thật khiến hắn có chút xúc động muốn xuất kiếm!
Nhưng hắn vẫn nhịn xuống.
Bởi vì hắn tin tưởng lời nói của hậu bối Thanh Dương cho nên quyết định nhẫn nhịn!
Đối với một Kiếm Si như hắn, chỉ có một loại tình huống khiến hắn nhẫn nại!
Giống như tửu quỷ nhìn thấy rượu ngọn, chỉ khi biết phía sau còn có rượu ngon hơn mới có thể nhịn không đi uống.
Hiện giờ hắn đích thật nhìn thấy.
Tới lúc này mới hiểu được vì sao vị hậu bối Thanh Dương không cho hắn xuất kiếm ngay từ đầu.
Bởi vì bản thân tu luyện Tâm Ý Kiếm!
Tâm Ý Kiếm mạnh nhất chính là lúc chém ra kiếm đầu tiên!
Thật đúng là....xem trọng hắn.
Tồn tại như vậy, cho dù là kiếm đầu tiên của hắn cũng có thể chém chết sao?
Đương nhiên có thể!
..........
Thanh Dương Kiếm Si chậm rãi đứng lên, từng bước một đi về phía hỗn độn.