Chương 1798: Thật là một kiếm lợi hại (2)
Hắn rút một gốc cây dại trên đường, nhưng nghĩ nghĩ lại vứt bỏ, tiếp tục đi về phía trước, hắn nhặt một cây khô nhưng vẫn ném đi, tiếp tục đi về trước, hắn nhặt một khối thiết phiến giống như bị vỡ ra từ trên một thanh pháp bảo, miễn cưỡng có thể làm ra bộ dạng một thanh kiếm, nhưng hắn vẫn trầm ngâm một lát lại ném xuống, cảm giác khi sử dụng vẫn không quá nhanh nhẹn....
Nhìn về một đống hỗn độn kia, lần đầu tiên Thanh Dương Kiếm Si cảm thấy bản thân cần có một thanh kiếm thật sự.
Nhưng phải đi tới đâu để tìm một thanh kiếm như vậy?
Một con mắt còn sót lại mang theo chút bất mãn, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Hiện giờ hắn muốn có một thanh kiếm, khát vọng đối với thanh kiếm này trở thành một ý niệm trong đầu hắn, ý niệm này vô cùng thuần tuý, tự nhiên mà tới, trở thành một pháp tắc, sau đó pháp tắc này chấn động thiên địa hư không....
Ngay lập tức lan tràn khắp nơi, dường như khắp nơi trên đời đều có dấu vết của ý niệm này.
Vù!
Bắt đầu có tiếng rồng ngâm vô tận vang lên.
Hiện giờ ở cách chỗ này ba trặm dặm, một tán tu đang kinh ngạc tới ngây người nhìn từng đám mây hình nấm cùng không khí hỗn độn phía xa, đột nhiên cảm thấy toàn thân chấn động, vào lúc này Long Tuyền Bảo kiếm bên hông lại như có sinh mệnh của chính nó, chấn động vài cái liền đột nhiên rời khỏi vỏ, hoá thành một luồng hàn quang bay thẳng về phía đám mây hình nấm phía xa kia!
Tán tu này kinh hãi, nhanh chóng dùng thần thức triệu hồi nhưng vẫn không có tác dụng?
Hắn kinh ngạc muốn mở miệng kêu to, lại đột nhiên ngây dại.
Bởi vì hắn phát hiện, ở giữa không trung, ngoài kiếm của hắn còn có vô số kiếm của mọi người bay tới, hoá thành từng luồng hàn quang, giống như ngàn vạn thiên thạch rơi xuống, xẹt ngang qua hư không, bay thẳng về chỗ đám mây hình nấm kia.
Giống như kiếm khắp thiên hạ đều sinh ra linh tính, có một loại khát vọng.
Ngay cả trong chiến trường u ám kia, thậm chí có một thanh đao cũng sinh ra loại khát vọng này.
Nhưng khi nhìn lại bản thân dù sao cũng là đao không phải kiếm mới biết xấu hổ, lặng yên bỏ chạy.
Bá bá bá!
Trong số những thanh kiếm trong khắp thiên hạ, thậm chí còn có danh kiếm của bảy vị Kiếm Đồ Tẩy Kiếm Trì ở nơi xa xôi, bọn chúng đều vô cùng nổi bật trong số kiếm này, bay ở trước nhất, dẫn dắt vạn kiếm đi tới. Nhóm Kiếm Đồ Tẩy Kiếm Trì thấy một màn này đều ngây người hồi lâu không nói, người bên ngoài không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bọn họ lại biết rõ!
- Thiên hạ vạn kiếm sinh linh rời người mà đi, có người muốn chém ra một kiếm trong suy đoán kia sao?
Giờ khắc này, bọn họ thân là người nổi bật trong kiếm đạo Thiên Nguyên, khác với người trong thiên hạ, đều ngửa đầu nhìn chùm kiếm vân trôi nổi.
...........
- Rầm rầm...
Nơi Thanh Dương Kiếm Si đi qua, từng thanh kiếm từ trên trời giáng xuống như mưa rào, dừng ở bên người hắn.
Chuôi kiếm khẽ run, rồng ngâm liên tục giống như hình thành thanh âm đủ loại khát vọng.
Quanh thân Thanh Dương Kiếm Si hình thành một đại địa vô biên bát ngát, giống như một con nhím.
Trên mặt đất đều là kiếm, đều có khát vọng hy vọng được hắn lựa chọn.
Nhưng Thanh Dương Kiếm Si nhìn qua tất cả kiếm, bước chân lại không hề dừng lại, hắn tiếp tục đi tới trước, muốn tìm được một thanh kiếm hợp với tâm ý của mình, vì thế hắn xem qua tất cả thần binh lợi khí, thậm chí nhìn thấy bảy đại danh kiếm Tẩy Kiếm Trì bên trong biển kiếm vẫn không dừng bước, chỉ tiếp tục đi về trước, tiếp tục tìm kiếm....
Khoảng cách của hắn với đống hỗn độn kia đã càng ngày càng gần, khí cơ cũng dần dần dâng lên cao tới một cực hạn.
Nhưng hắn vẫn không tìm được kiếm hợp ý mình!
Rốt cục khi hắn đi tới khu vực cách mãnh hỗn độn kia ba trăm trượng, đột nhiên nhẹ nhàng dừng lại, chậm rãi lắc đầu.
Khoé miệng lộ ra một nụ cười tự giễu.
Bản thân vẫn không đủ thuần tuý...
Khi nhìn thấy một thứ bản thân không thể chém tới liền muốn tìm một thanh kiếm tốt để dùng.
Nhưng trên thực tế, nếu hắn một lòng cầu kiếm đạo, như vậy vì sao hôm nay lại không có thanh kiếm nào thích hợp với hắn?
Sau khi trong đầu sinh ra ý niệm này, hắn liền tiện tay rút một thanh kiếm.
Thanh kiếm này dài ba thước, một thanh kiếm bằng đồng có đuôi màu đỏ, là một thanh kiếm vô cùng bình thường.
Nhưng thanh kiếm này lại khiến Thanh Dương Kiếm Si vô cùng hài lòng.
Bởi vì nó cực kỳ giống với thanh kiếm đầu tiên hắn đoạt được khi mới bước vào kiếm đạo.
Cầm thanh kiếm này giống như tâm ban đầu, Thanh Dương Kiếm Si chậm rãi bước ra, phất tay xuất kiếm!
- Vèo!
Một thanh âm nhỏ bé tới mức dường như không ai nghe thấy vang lên!
Trước người Thanh Dương Kiếm Si đột nhiên nhấp nhoáng một luồng kiếm quang khiến người ta hoa mắt chóng mặt, kiếm quang kia vừa xuất hiện đã tràn ngập khắp thiên địa, giống như chém cùng thiên địa này thành hai. Nhưng nếu có người chăm chú sẽ phát hiện đây thật ra không phải lời nói suông, bởi vì dưới luồng kiếm quang này, pháp tắc thiên địa quả thật phân thành hai nửa.
Nói cách khác, một kiếm này của hắn quả thật chém thiên địa thành hai nửa!
- Coong!
Khoảnh khắc một kiếm xuất hiện liền chém vào phía trên đống hỗn độn màu đen kia.
Mà hiện giờ bên trong đống hỗn độn đã bị ba Tôn Thần Đế tạo ra một thiên địa độc lập, thời điểm muốn luyện hoá đám người Phương Nguyên, Kiếm Thủ và Tiên Hoàng lại không ngờ thiên địa bỗng nhiên dao động. Ba Tôn Thần Đế vô cùng kinh ngạc, thân ảnh hiện ra trong thiên địa, phẫn nộ hét lớn: