Chương 1799: Một kiếm khai thiên, vạn kiếm sinh linh! (1)
- Không thể nào, Thiên Nguyên sao có thể tồn tại sức mạnh như vậy?
Đối mặt với kinh ngạc của bọn họ, ngay cả Phương Nguyên cũng không thể đưa ra lời giải thích chuẩn xác.
Nhưng Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì lại như phát hiện gì đó, trên mặt hiện ra vẻ tuyệt vọng, mà sau khi tuyệt vọng lại nở nụ cười có chút chua xót, thấp giọng nói:
- Không ngờ tới hắn chém ra được một kiếm này, trong điển tịch của Tẩy Kiếm Trì, trên nhất kiếp nguyên đã có tiền bối đại tu đoán, khi tu hành kiếm đạo tới cực hạn có thể xuất hiện một kiếm như vậy.
- Nhưng một kiếm hắn thôi diễn ra, ít nhất phải một vạn năm sau mới có thể xuất hiện!
- Chúng ta không bằng hắn!
Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn Phương Nguyên, không biết là vui hay buồn nói:
- Hắn đưa kiếm vạn năm sau tới nhân gian!
Phương Nguyên trầm mặc thật lâu mới nói:
- Thật lợi hại!
Một kiếm khai thiên, vạn kiếm sinh linh!
Đối mặt với một kiếm như vậy, ngoại trừ nói lợi hại, Phương Nguyên còn có thể gì?
Quả nhiên chỉ có nhân tài thuần tuý mới có thể sáng tạo kỳ tích!
Thời điểm bọn họ nói chuyện, thế giới to lớn này đang chậm rãi sụp đổ, thật giống như một thế giới vô cùng hoàn chỉnh đột nhiên sinh ra kẽ nứt vô cùng lớn, mà kẽ nứt này lại khiến một thế giới biến thành tam giác, giống như băng tuyết đang tan rã. Trời đất, thiên địa, nhật nguyệt từng ở trên khung trời kia bắt đầu sụp đổ, biến thành Hắc Ám ma tức cuồn cuộn, như nước chảy mạnh mẽ tràn ra khắp bốn phương tám hướng, giống như cảm giác chân thật vừa rồi chưa từng xuất hiện qua.
Ba vị Chí Tôn Thần Đế từ trong Hắc Ám ma tức dày đặc, té về phía bốn phương tám hướng.
Bọn họ tụ hội sức mạnh ba người mới chạm tới cảnh giới kia, hình thành một thế giới như vậy, lại bị một kiếm chém nát, cho nên ba người bị tách ra hoá lại nguyên hình, thành ba người hoàn toàn khác nhau. Điều này khiến bọn họ vừa sợ vừa ngạc nhiên, trên mặt vô cùng khó tin, nếu bọn họ cũng có đạo tâm như thế tồn tại, vậy đạo tâm này sẽ trở nên dập nát.
- Chuyện này sao có thể?
Bọn họ không thể hiểu, mang theo kinh ngạc vô tận ngẩng đầu nhìn lên.
Bọn họ nhìn về phía một kiếm kia chém tới, đang có một thân ảnh nhỏ bé không đáng kể đứng ở đó.
So sánh với thiên địa này, thân ảnh kia thật sự nhỏ bé vô cùng, cho dù so với người thường hắn cũng có vẻ gầy yếu, lưng còng chân què, không trọn vẹn, nhưng bởi vì hắn nắm một thanh kiếm trong tay cho nên hắn đứng ở nơi đó khiến người ta có cảm giác cao lớn hơn so với thiên địa. Khắp thiên địa đều có vẻ yếu ớt trước một kiếm của hắn, giống như một tầng chỉ mỏng.
- Nhân gian sao lại có kiếm như vậy?
- Rốt cục các ngươi xây dựng âm mưu quỷ kế gì?
- Các ngươi vốn là sinh mệnh cấp thấp, chỉ là loài giun dế, vì sao có thể khiến đại đạo bị thương?
Trong tiếng rống giận vô tận, tiếng gầm gữ của ba đại Chí Tôn Thần Đế vang lên.
Giọng nói của bọn họ vừa khó hiểu, vừa phẫn nộ, lại vừa khủng hoảng vô tận bởi sự khó hiểu kia. Lúc ba người họ liên thủ hóa thiên địa đã cảm thấy nhìn thấu nhân gian, cảm thấy sức mạnh nhân gian không có gì hơn, nhưng lại chính nhân gian không có gì hơn này lại bộc phát ra sức mạnh khiến họ không thể lý giải, bọn họ sao có thể không khủng hoảng?
Mà đám người Phương Nguyên, Bạch Bào Chiến Tiên, Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì, Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên và Lão tổ tông Vong Tình Đảo cũng không biết nói gì.
Bọn họ đều là nhân vật đứng đầu thế gian, đều có tên vô địch, nhưng bọn hắn biết bản thân không phải vô địch.
Sau khi thấy được một kiếm kia, rất khó hình dung hiện giờ trong lòng họ có cảm giác gì.
Hâm mộ hay ghen tị?
Hay yên tâm, nhân gian có một kiếm này cần gì phải lo đại kiếp nạn buông xuống?
Ba vị Thần Đế sợ hãi.
Mà trong lòng họ lại kích động, nghĩ muốn biến người này thành ma....
Nhưng trong lúc bọn họ có tâm tình khác nhau, vị Thanh Dương Kiếm Si chém ra một kiếm này vẫn không hề nhúc nhích.
Trong tay hắn nắm một thanh kiếm, lẳng lặng đứng ở bên ngoài, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hiện giờ một kiếm của hắn khai thiên, vốn là lúc vinh quang nhất, nhưng trên mặt hắn lại không có biểu hiện vinh quang, thậm chí còn mang theo một chút nghi ngờ, không biết qua bao lâu hắn mới đột nhiên ngẩng đầu lên.
Giờ khắc này sát khí trên người hắn đột nhiên tăng vọt.
Mà theo sát khí trên người hắn tăng vọt, các vị đứng đầu Thánh địa và Phương Nguyên, còn có Chí Tôn Thần Đế vô cùng kinh hãi, có chút chờ mong, lại có chút kinh ngạc. Bọn họ cảm nhận được một kiếm kia, nhưng không tận mắt nhìn thấy. Hiện giờ lại thấy Thanh Dương Kiếm Si ở trước mặt họ, muốn xuất ra kiếm thứ hai, ai lại không muốn nhìn thấy thần uy một kiếm này của hắn chứ?
Nhưng theo bản năng lại cảm nhận được một loại hung hiểm, bởi vì kiếm của hắn đã sắc bén tới mức khiến lòng người băng giá.
Chẳng qua loại tâm tình rối rắm này chỉ diễn ra trong chốc lát.
Phương Nguyên bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng, ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Ngay sau đó các vị đứng đầu Thánh địa đều cảm giác luồng áp lực nào đó, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía trời cao.
Phía trên trời cao mây trôi mờ mịt, khắp nơi trống trải.
Nhưng không hiểu vì sao bỗng nhiên khiến mọi người đều cảm giác được một loại áp lực, vô cùng đáng sợ.
- Rầm rầm...