Chương 1800: Một kiếm khai thiên, vạn kiếm sinh linh! (2)
Bên trong Nam Hải, lão Quy đã ngủ say nhiều năm bỗng nhiên mở mắt, nhìn về phía bầu trời.
- Meo!
Cách chiến trường không xa, lông mao mèo trắng dựng thẳng, kêu to với trời cao.
Trong một góc nào đó, cả người Giao Long run rẩy, chui vào trong vũng bùn, biến mình thành một con cá chạch!
Bát Hoang Thành xa xôi, bỗng nhiên cuồng phong gào thét phía trên Thần Sơn, giống như Anh Linh trên bia đá vô tận đang thở dài.
.....
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Cảm giác áp lực vô tận không thể giải thích truyền tới trong lòng, tất cả mọi người đều bị áp lực tới cực điểm.
Như bị núi lớn đè ép, không thể thoải mái.
......
- Thì ra là thế...
Trong lúc chúng tu đều kinh ngạc, cảm nhận được áp lực kia, Thanh Dương Kiếm Si bỗng nhiên thấp giọng tự nói.
Một mắt của hắn bắn ra một luồng hàn quang thẳng tắp lên trời cao.
Nắm kiếm trong tay, trên người hắn phóng ra chiến ý vô tận, thậm chí có thể nói là vui sướng.
Giống như niềm vui khi nhìn thấy vật đã bị mất từ lâu.
- Không đúng!
Đám người Phương Nguyên cũng phản ứng kịp, sắc mặt đại biến!
Mỗi người đều ngẩng đầu lên, kinh ngạc thậm chí hoảng sợ nhìn bầu trời, sau đó bọn họ liền thấy Thanh Dương Kiếm Si nghịch thiên chém ra một kiếm, đột nhiên xuất hiện một kẽ nứt trên trời cao, vô cùng quỷ dị lại đáng sợ.
Mà bên trong kẽ nứt kia lại xuất hiện một luồng quang mang mờ mịt tới từ thiên ngoại.
Luồng hào quang rộng lớn vô tận vô biên, ẩn chứa ý tứ mất đi không cách nào hình chung, đó là một loại sức mạnh không thể nói rõ cấp bậc, bởi vì cho dù bên trong đều là đại tu Hoá Thần điều khiển được pháp tắc, vào thời điểm này lại không cảm ứng được cảnh giới của luồng hào quang đó, nó đã vượt xa lý giải của bọn họ, khiến trong lòng họ sinh ra nghi hoặc vô cùng.
Nếu như lý giải từ cấp bậc tâm linh, đó là sức lực giống như tạo hoá từ thiên ngoại buông xuống nhân gian.
Đón nhận sức lực này đều khiến lòng người băng giá, muốn cúi đầu.
Bởi vì nhân gian vốn không có khả năng ngăn cản loại sức mạnh này, lại càng không biết nó tới từ đâu.
- Đó là cái gì vậy?
Áp lực của tất cả mọi người tới cực điểm, thất hồn lạc phách nhìn loại sức mạnh này.
- Ha ha ha ha...
Trong khi ánh mắt chúng tu đều đang khó hiểu, bỗng nhiên vang lên một tiếng cười.
Tiếng cười kia rất là khô khan, bởi vì người phát ra tiếng cười này bình thường sẽ không cười như thế.
Thanh Dương Kiếm Si bình thường lúc nào cũng như một tên đầu gỗ, bỗng nhiên vào lúc này lại phát ra tiếng cười, sau đó lại thấy hắn đột nhiên mọc lên từ mặt đất, thân hình giống như một luồng kiếm quang sắc bén thẳng tắp chém về phía trời cao!
- Khổ thật.
Ba vị Thần Đế kinh hãi, vội vàng bỏ chạy, không ai muốn đón một kiếm này...
Nhưng bọn hắn không ngờ kiếm của người kia không chém về phía họ, mà thẳng tắp chém trên tầng trời.
Hắn trực tiếp chém vào hào quang đánh úp từ thiên ngoại!
.....
- Bùm!
Trong mắt chúng sinh nhân gian, mọi thứ đều trở nên vô cùng chậm, bọn họ nhìn thấy Thanh Dương Kiếm Si hoá thành kiếm quang chói mắt tới cực điểm, chậm rãi xông lên trời cao, tiếp cận với quang mang tới từ thiên ngoại, sau đó đụng vào nhau.
Hình cung vô cùng lớn bắt đầu từ chỗ bọn họ đụng vào nhau mở rộng ra, giống như chia thiên địa thành hai nửa.
Một khắc sau chợt có biển lửa và lôi quang cuồn cuộn vô tận điên cuồng tản ra ngoài, khắp nơi đều hóa thành biển lửa, lôi quang, tiếng gầm rú thật lớn vang khắp bốn phương, giống như không trung sụp xuống, âm lôi cùng ánh lửa tàn sát bừa bãi, hỏa vũ bay khắp bốn phương tám hướng, biến đại địa thành một vùng biển lửa, biến trời cao thành một nơi u ám dày đặc lôi đình....
Nhìn thấy một màn kia, cho dù là Phương Nguyên người đứng đầu đại Thánh Địa đều rét run lên.
Bọn họ không biết hào quang kia tới từ đâu, nhưng nhìn thấy ánh lửa và lôi quang kia bỗng nhiên nghĩ tới một cảnh tượng tương tự....
Côn Lôn Sơn ngàn năm trước!
Không biết hoả diễm và lôi quang tồn tại trong không trung bao lâu, chỉ giống như chuyện trong nháy mắt, khắp không trung đều bị huỷ diệt, trở nên hỗn loạn, chỉ có sương khói vô tận đang chậm rãi tiêu tán. Mà trong lúc mọi người run sợ, rất lâu sau trên chín tầng trời kia vẫn không xuất hiện biến hoá gì, mãi sau đó mới xuất hiện một thanh kiếm bị đốt cháy khét chậm rãi rơi từ trên không trung rơi xuống.
Thiên địa lần nữa trở về nguyên hình, vạn vật vẫn như cũ.
Thanh kiếm kia dừng trên đại địa, một cái gì đó vừa giống vẩy cá cũng giống kiếm trận cắm ở trước nhất. Nó vốn là một thanh kiếm bình thường nhất, nhưng vào lúc này lại giống vương giả, nhẹ nhàng chớp động ánh hồng không trọn vẹn....
- Hắn... đã đi đâu?
Trái tim đám người Phương Nguyên thấp thỏm lo sợ, mắt nhìn bầu trời.
Nhưng điều khiến họ thất vọng chính là trên bầu trời không xuất hiện bất kỳ biến hoá nào.
Luồng quang mang màu xám kia cũng không xuất hiện.
Mà vị Kiếm Si ngốc cầm kiếm xông lên tận trời cũng không xuất hiện.
Hắn dường như biến mất không còn tăm hơi!
Một cảnh tượng diễn ra đột ngột như vậy khiến lòng mọi người đều trầm xuống.
- Ha ha ha ha, quả nhiên là có những tồn tại kia, nhân gian các ngươi đã sớm bị theo dõi, đột phá cấm kỵ sẽ bị nguyền rủa, đột phá cấm kỵ nhất định sẽ bị huỷ diệt, tên què kia... tên què kia lĩnh ngộ một kiếm hắn không nên lĩnh ngộ, cho nên hắn chấn động những tồn tại đó, khiến ý chí này buông xuống nhân gian, huỷ diệt hắn.