Chương 1801: Hay là muốn chiến (1)
Chí Tôn Âm Dương Thần Đế cười to, tiếng cười mang theo kích động hỗn loạn và sợ hãi.
Những gì hắn nói không thể nghi ngờ đâm trúng suy nghĩ của đám người Phương Nguyên.
Nhất là Phương Nguyên, vào lúc này hắn thậm chí cảm giác hai tay lạnh như băng.
- Quả nhiên nguyền rủa Côn Lôn Sơn là do những tồn tại kia sao?
- Vết xe đổ ngàn năm trước lại tiếp diễn vào hôm nay?
Ngàn năm trước, cao nhân thế gian tề tụ về Côn Lôn Sơn, ý đồ thôi diễn ra một phương pháp có thể vượt qua đại kiếp nạn, nhưng mười năm sau lại kéo ra một trận hạo kiếp. Hạo kiếp kia huỷ diệt bảy phần cao nhân thế gian, khiến một đời này của Thiên Nguyên trở thành một đời yếu nhất từ trước tới nay, không biết có bao nhiêu người sinh ra lòng tuyệt vọng, vô cùng buồn khổ, cho rằng Thiên Nguyên sẽ không còn hy vọng vượt qua đại kiếp nạn!
Không ai biết nguyên nhân thật sự của hạo kiếp kia, chỉ có một chút người truyền lại nói là do một lưu quang thiên ngoại buông xuống tạo ra.
Trong số những người Phương Nguyên quen biết, Hắc Ám Ma Chủ là người hiểu rõ nhất về chuyện này. Hắn nói thiên ngoại có một loại nguyện rủa, chính là bởi vì những người trên núi Côn Lôn Sơn chạm phải nguyền rủa này mới kéo ra một trận tai kiếp như vậy, cắt đứt hy vọng của nhân gian.
Vì lo lắng về lời nguyền này, sau khi Phương Nguyên có được truyền thừa của Hắc Ám Ma Chủ vẫn luôn xem chuyện này là bóng ma trong lòng, vẫn cảm giác thiên ngoại có ánh mắt nào đó đang nhìn hắn, điều này khiến hắn làm bất cứ chuyện gì đều áp lực vô cùng lớn.
Nhưng trong lòng vẫn có chút may mắn.
Có lẽ đó chỉ là hắn suy nghĩ nhiều?
Nhưng cảnh tượng hôm nay tái diễn trước mắt mình.
Chỉ vì ngàn năm trước vì có người tiếp xúc tới bí mật nào đó mới tạo thành thiên kiếp tai kiếp.
Ngàn năm sau, vì sao trận hạo kiếp này lại xuất hiện?
Chẳng lẽ thật sự vì Kiếm Si ngộ được một kiếm không thuộc về nhân gian, động phải cấm kỵ?
Nếu đụng phải cấm kỵ liền bị huỷ diệt, như vậy nhân gian dùng cái gì để đối kháng trận đại kiếp nạn này?
.........
- Ha ha ha, số mệnh thiên địa không ở trong tay nhân gian mà ở chỗ chúng ta....
- Cho nên dù thế nào các ngươi cũng phải thua!
Trong không gian vắng lặng, ba vị Thần Đế giống như bị điên, chậm rãi ngưng tụ Hắc Ám ma tức vô tận.
Một kiếm vừa rồi chém rớt cảnh giới bọn họ liên thủ tạo thành, cũng chém rớt thiên địa bọn họ có thể tạo thành trong thời gian ngắn, nhưng lại thương tổn cực kỳ ít đối với bản thể của họ. Bọn họ chính là ba Tôn Cự Thần trong số thập đại Thần Đế!
Thấy được một tai kiếp tới từ thiên ngoại kia, lúc đầu bọn họ cảm giác kinh hoảng, nhưng phản ứng của họ nhanh hơn đám người Phương Nguyên, nhanh chóng phục hồi từ trong khiếp sợ, vội vàng ngưng tụ sức mạnh vô tận.
Lớn tiếng gào thét, thừa dịp đám người Phương Nguyên vẫn còn đang chìm đắm trong kinh hãi vô tận mà khiến bọn họ bỏ mình trên chiến trường.
Cả nhân gian đều đã tuyệt vọng, còn có ai có thể ngăn cản dã tâm bừng bừng của bọn họ nữa chứ?
Ầm!
Ma Tức ào ào tiến tới bao phủ đám người Phương Nguyên, hồng triều từ phía sau đánh tới, giống như cành liễu trước gió.
Tới lúc này chiến ý của bọn họ đã không còn nhiều, chỉ theo bản năng bảo hộ bản thân.
Trong lòng chỉ có một ý niệm là cho dù đánh bại những Thần Đế này, vậy làm sao có thể đối kháng với tai kiếp thiên ngoại đó?
Hào quang từ thiên ngoại không chỉ huỷ diệt Kiếm Si, còn huỷ diệt niềm tin của bọn họ.
- Nhân gian này còn có hy vọng sao?
Dường như Phương Nguyên cũng bị bao phủ bên trong tuyệt vọng, nước chảy bèo trôi ở trong Hắc Ám ma tức vô tận.
Hắn cùng mấy vị đứng đầu Thánh Địa khác cũng bị hào quang kia đánh tan đạo tâm.
Vốn dĩ lo lắng sự tồn tại của nguyền rủa này, sau đó vào lại thật sự thấy được nó....
Như vậy làm sao có thể liều mạng?
Còn có thể làm được gì?
.......
Khi sự tuyệt vọng ở đây đạt tới đỉnh điểm, Phương Nguyên vốn tưởng rằng sẽ buông bỏ, nhưng không ngờ trong lòng lại xuất hiện không cam lòng và phẫn nộ vô tậ, giống như đã sớm tồn tại trong đáy lòng hắn, vẫn gắn bó với đạo tâm của hắn. Vào thời điểm này lại bùng nổ giống như núi lửa, thổi bay đạo tâm băng giá của mình, khiến hắn muốn thét lên.
Đó chính là câu nói từ khi còn nhỏ hắn đã bắt đầu khổ sở khắc sâu vào trong lòng.
Chính là đạo lý bên trên Đạo Nguyên Chân Giải.
Từ lúc nhỏ Phương Nguyên đã bắt đầu đọc “Đạo Nguyên Chân Giải”, hắn biết chữ cũng là từ nó, mà đây là bộ điển tịch của Côn Lôn Sơn lưu truyền tới nay. Tuy rằng thế nhân nói bên trong có rất nhiều đạo lý không hợp với thực tế, ghi chép bên trong chẳng qua chỉ là một vài suy nghĩ và đạo lý vô cùng bình thường mà thôi, giống như thư văn vỡ lòng của tiểu hài tử. Tu sĩ trên thế gian vẫn muốn tìm ra bí mật bên trong, nhưng cuối cùng vẫn thất bại....
Ai có thể tìm ra bí mật lớn gì từ trong ba trăm bài hát thiếu nhi?
Nhưng vào thời điểm nào đó, đạo lý càng dễ hiểu lại càng khiến người ta có ấn tượng sâu sắc. Phương Nguyên chính là một người như vậy. Từ nhỏ hắn chịu hết khổ cực gian nan, mê mang ngu ngốc bắt đầu lĩnh ngộ nhận thức thế giới này. Bắt đầu từ đó tới nay, những đạo lý này trên phương diện nào đó cũng giúp hắn có chút mở mang, giúp đỡ hắn đắp nặn ra một đạo tâm mới và tín niệm kiên định.