Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1813 - Chương 1814: Người Cứu Thế (1)

Chương 1814: Người cứu thế (1)
- Ầm ầm!

Lôi vân vô tận đột nhiên hội tụ lại chính giữa.

Pháp tắc vô tận Thiên Ma hấp thu vào cơ thể từ bên trong hỗn loạn vô tận lại phản công ngược về phía Thiên Ma.

Chỉ nghe một tiếng nổ vang, dưới sức mạnh đáng sợ này, Thiên Ma gặp một luồng oanh kích vô tận, hình dạng biến đổi, sau đó tiếng động hung tợn vang vọng trên không trung, ngay cả thiên địa này cũng bị chấn động một chút. Bản thể Thiên Ma thoạt nhìn vô cùng to lớn, lại bong ra từng mảng một, cuối cùng chỉ còn dư lại một luồng thanh khí, sau đó đột nhiên phiêu tán đi.

Nhưng vào lúc thân hình Phương Nguyên đang dần rơi xuống, trên mặt bỗng hiện ra một chút tàn nhẫn.

- Kim Tương Lôi Linh!

Hắn quát khẽ một tiếng, một luồng thanh khí ngưng tụ bên người, buông xuống phía dưới.

Cóc vàng thật lớn bỗng nhiên xuất hiện trong hư không, há to miệng.

“Oa” một tiếng, trực tiếp nuốt sạch thanh khí bản thể của Thiên Ma.

- Gì thế, cái này cũng được sao?

Giao Long thấy một màn này liền trợn tròng mắt, cảm thấy có chút không đúng, “vèo” một tiếng chạy ra ngoài, vội vàng chạy tới phía dưới Phương Nguyên đang rơi xuống từ trên bầu trời, vươn hai móng vuốt ôm lấy hắn. Thời điểm này thân thể Phương Nguyên đã vỡ vụn, sắp hôn mê, vội nâng móng vuốt muốn đánh vào mặt hắn, nhưng sau đó lại thay đổi dùng sức lay người hắn.

Lữ Tâm Dao và mèo trắng cũng tiến tới bên người Phương Nguyên, sắc mặt lo lắng.

Thương thế của hắn vô cùng đáng sợ, chỉ chút nữa là hoàn toàn vỡ nát.

Phương Nguyên có thể dùng sức lực bản thân chém chết Thiên Ma, nếu ở Thiên Nguyên, đây chắc chắn là một chuyện lớn kinh thiên động địa. Tuy rằng trong này cũng có nhiều nhân tố, như việc Phương Nguyên là thiên đạo Hoá Thần, trên phương diện nào đó cũng có khắc chế đối với Thiên Ma, hay như việc hắn lựa chọn phương pháp hữu dụng mà lại mạo hiểm nhất vào thời điểm mấu chốt, nhưng cho dù thế nào cũng đã chém giết thành công.

Đương nhiên cái giá phải trả cũng vô cùng lớn.

- Đi mau, tìm nơi chữa thương cho hắn trước….

Lữ Tâm Dao thấy Phương Nguyên không chết liền đứng lên, đảo mắt nhìn xung quanh, trầm giọng quát.

Chỉ thấy phía xa, Hắc Ám Ma Vật tựa như con sóng lớn cuốn lại đây, lúc trước bị khí cơ của Thiên Ma dọa sợ, từ xa không dám lại gần. Nhưng khi khí cơ của Thiên Ma biến mất lại giống ruồi bọ đánh về phía bọn họ.

- Chữa thương?

Giao Long ôm Phương Nguyên, có chút mê mang nói:

- Làm sao có thể tìm được nơi chữa thương?

Hắc Ám Ma Vật xung quanh càng ngày càng nhiều, bọn họ chỉ có thể cắn chặt răng, định chém giết tìm đường thoát, lại nghe từ phía xa vang lên một tiếng quát chói tai cổ quái vô cùng khó nghe, tuy rằng nghe không hiểu nhưng đó rõ ràng là tiếng người, trong lòng liền kinh hãi, nhất thời quay đầu lại nhìn, sau đó liền thấy một đại kỳ cũ nát rơi từ trên trời xuống, cắm thẳng xuống chỗ bọn họ.

Đại kỳ kia tới cực nhanh, lại như mang theo thần uy nào đó, giống như thác nước buông xuống bao phủ bọn họ bên trong. Dựa vào tu vi của họ đương nhiên không thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bao bọc bản thân.

Tới khi đại kỳ rút ra khỏi mặt đất bay lên trời, mấy người bọn họ đều biến mất không thấy tăm hơi.

- Đây là nơi nào?

Phương Nguyên vẫn luôn bị vây giữa thanh tỉnh cùng hôn mê, tới tu vi cỡ hắn bây giờ, thật ra sẽ không hôn mê. Nhưng sau khi ác chiến với Thiên Ma, bản thân hắn bị thương, trong cơ thể lại trấn áp vô số sức mạnh pháp tắc vốn không thuộc về hắn, một khi tất cả sức mạnh pháp tắc này hỗn loạn sẽ khiến thân thể và thần hồn hỗn độn, vì vậy hắn chỉ có thể thu lại tất cả thần niệm để phân loại và dẫn đường cho các loại pháp tắc, tự nhiên sẽ không quan tâm tới thế giới bên ngoài, cũng giống như hôn mê.

Đợi sau khi tất cả pháp tắc có thể làm thương tổn hắn được sắp xếp xong, hắn mới chậm rãi mở hai mắt nhìn xung quanh, lại phát hiện bản thân đứng ở trong một hang động, phía trên đỉnh đầu đều là những thạch nhũ màu đen giống răng nanh. Nơi hắn khoanh chân ngồi nhìn giống như ngọc tháp, nhìn về phía trước liền thấy mấy Hắc Ám Ma Vật xương trắng lành lạnh đang nhìn hắn chằm chằm.

- Hả?

Trong lòng Phương Nguyên kinh hãi, pháp lực rung động nhưng ngay sau đó liền bị áp chế.

Hắn phát hiện những Hắc Ám Ma Vật này khác với bên ngoài, những Hắc Ám Ma Vật khác nhìn thấy người sẽ tiến tới giết ngay lập tức, nhưng những Hắc Ám Ma Vật này lại có vẻ bình tĩnh, thậm chí trong ánh mắt bọn họ còn mang theo chút lo lắng.

Vẻ lo âu chỉ xuất hiện bên trong chủng tộc sinh linh có trí tuệ, đây cũng là nguyên nhân vì sao Phương Nguyên không ra tay.

Mấy con Hắc Ám Ma Vật kia nhìn thấy Phương Nguyên cũng vô cùng kích động, một con trong đó gào to vài câu, sau đó có rất nhiều Hắc Ám Ma Vật nhanh chóng tiến vào từ bên ngoài động, thoạt nhìn thân thể có chút kỳ quái, không giống với Ma Vật khác, chính là không có chỗ hư thối. Quan trọng hơn chính là bọn họ đều mặc quần áo, một số ít còn mặc áo giáp, lời của bọn họ khiến Phương Nguyên có chút quen thuộc, nhưng lại nghe không hiểu.

- Những gì bọn họ nói là....

Phương Nguyên ngây ngốc hồi lâu mới kịp phản ứng lại.

Cũng là vì hắn đang bị thương, thần niệm không minh mẫn khiến phản ứng cũng trở nên chậm chạp.

Những Hắc Ám Ma Vật này thực chất đang nói Tiên ngữ, đại khái có nghĩa là “nhà tiên tri” đã tỉnh lại.
Bình Luận (0)
Comment