Chương 1904: Nhân tâm bất tuyệt, đại đạo bất diệt (1)
Bởi vì đây quả thật là một tồn tại huyền ảo, gần như đạo. Mà đạo sẽ không ngừng biến hóa, sau khi hoàn nguyên thành ma tức, sẽ không có khả năng dùng phương pháp đồng dạng nghịch chuyển lần nữa. Bởi vì Đế Thị nắm giữ là phương pháp nghịch chuyển nó lần đầu, còn khi đạo khí Hồng Mông bao phủ Đại Tiên Giới, bình thường mỗi lần nhiều một người mượn đạo khí Hồng Mông tu hành, đạo khí Hồng Mông trong thiên địa sẽ nhiều hơn một phần biến hóa. Đến cuối cùng, đạo khí Hồng Mông sẽ phức tạp đến mức không người nào tưởng tượng nổi!
Rất khó nói là đạo khí Hồng Mông thành tựu thế nhân hay là thế nhân lợi dụng đạo khí Hồng Mông để thành tựu nó!
Duy nhất có thể xác nhận là đạo khí Hồng Mông khôi phục nguyên trạng không có khả năng bị nghịch chuyển… Ngay cả lão nhân bị nhốt cũng không làm được. Hoặc là nói hắn cũng không muốn làm! Bởi vì đây vốn là một phần đại lễ hắn đại biểu bộ tộc Đế Huyền tặng thế gian!
Thì ra một vùng thiên địa bị tan biến như thế?
Đứng ngoài không gian, Đế Hiên nhìn vùng thiên địa bị tan biến, hắn thất hồn lạc phách, tâm đau thương muốn chết. Hắn trơ mắt nhìn Đại Tiên Giới từng phồn hoa vô tận biến thành bộ dáng thê thảm hiện giờ. Càng khiến hắn đau lòng là những chuyện này đều do một tay hắn làm ra. Hắn muốn bảo vệ cơ nghiệp hàng tỉ năm của Đế Thị, cuối cùng lại chôn vùi cả Đại Tiên Giới…
Nên trách lão nhân này sao? Đế Hiên bỗng cảm thấy nản lòng thoái chí! Hết thảy đều là lựa chọn của mình, không thể trách bất luận kẻ nào! Cho nên Đế Hiên cũng không làm gì lão nhân trong không gian kia, hắn chỉ chậm rãi xoay người rời khỏi.
Hắn không phi hành mà bước từng bước qua đại địa. Hắn nhìn vô số sinh linh giãy dụa kêu khóc trong ma tức hắc ám, bộ dáng bị ma hóa của bọn họ khắp Tam Thập Tam Thiên, nhìn thấy bộ dáng đạo thống bị hủy diệt, nhìn thấy bộ dáng thiên địa bị tàn phá, từng cảnh tượng đều ghi khắc vào đáy lòng…
Hắn giống như dùng phương pháp này giảm tội trạng của mình! Như vậy thống khổ trong trái tim hắn sẽ nguôi ngoai phần nào, cho đến khi hắn đến Thái Hoàng Thiên, về Tiên Đế Cung!
Sau đó hắn nhìn Đại Tiên Giới của mình, trong lòng sinh ra lửa giận vô tận!
Làm sao có thể?
Làm sao có thể khiến thế giới này mất hết mọi hy vọng?
Hắn không cam lòng, cũng không tin tưởng!
Vì thế, hắn ở trong trầm mặc, hạ quyết tâm!
- Ta là Đế Hiên, chủ Tam Thập Tam Thiên!
- Ta vỉ bảo hộ cơ nghiệp Đế Thị, nghịch chuyển Hồng Mông, chú định phạm sai lầm lớn, Tam Thập Tam Thiên gặp nạn, tâm bi thương muốn chết! Bởi vì ta là con cháu Đế Thị, cuộc đời này không nói chữ bại. Việc gây ra bởi ta, ta tự nhiên không tiếc hết thảy sữa chữa. Ta vì bảo hộ cơ nghiệp Đế Thị mà làm chuyện sai, ta bởi vì cầu bất hủ trường sinh mà nghịch chuyển Hồng Mông, ta hôm nay lập hồng nguyện, ta nguyện tự trảm trường sinh, vì cầu thiện quả, ta nguyện vĩnh viễn tuyệt diệt huyết mạch Đế Thị mà hy vọng nhìn thấy tương lai, trời cao Hoàn Vũ, tạo hóa Càn Khôn, khi nghe lời thề của ta, vì ta tạo ra đạo thiện quả…
Trong thanh âm của Đế Hiên đã không còn bi thống. Chỉ còn lại lửa giận và ý không cam lòng.
Hắn là vị Tiên Đế cuối cùng của huyết mạch Đế Thị, cũng là người cuối cùng tộc Đế Thị. Hắn đứng ở trên tiên cung Thái Hoàng Thiên, lập hạ hồng nguyện, lấy vận mệnh của Đế Thị đổi một kết quả!
Vì thế hắn tự trảm trường sinh, thiêu đốt căn nguyên, mượn tạo hóa Tiên Đế Cung diễn hóa quá khứ tương lai. Không thể hình dung cái giá hắn phải trả lớn thế nào. Cho dù chỉ là cảnh trong mơ của tấm bia đá, Phương Nguyên cũng có thể cảm nhận được thiên địa của Tam Thập Tam Thiên đang chấn động, thời không nghịch chuyển. Càn Khôn trong tâm ý hắn lại ngưng trệ trong một chốc, mặc tâm ý hắn tiến vào.
Đại đạo vẫn luôn biến hóa, cho nên rất ít người có thể dùng nhân tâm hợp đại đạo. Nhưng một khắc này, Đế Hiên chân chính dùng nhân tâm hợp đại đạo.
Không biết lúc này hắn đang nhìn cái gì, Phương Nguyên chỉ có thể nhìn ra, miệng hắn cong lên ý cười.
- Thì ra là thế!
Lúc này, thọ nguyên Đế Hiên đã không còn bao nhiêu, đạo hủy trong một hơi thở.
Nhưng hắn bỗng nhiên nở nụ cười, giương mắt nhìn phương xa, phương hướng chỗ động phủ.
- Ngươi sai lầm rồi!
Hắn vô cùng tự tin, trầm giọng quát chói tai:
- Nhân tâm bất tuyệt, đại đạo bất diệt!
Sau đó Đế Hiên ngồi lên Đế vị, gọi về Đế Khúc Thập Bộ vẫn luôn trung thành với mình, với Đế Thị, và tứ đại Thần Vệ vẻ mặt tuyệt vọng. Hắn lập ra một loạt bố trí, để lại sáu đại trận luân hồi, cũng để lại ba tiên bảo cực mạnh của Đế Thị, lấy pháp lực lớn lao giúp đỡ Đế Khúc Thập Bộ chuyển hóa đạo nguyên, để bọn họ chờ đợi tại Đại Tiên Giới tàn phá.
Sau đó hắn rời khỏi Tiên Đế Cung, mở Tiên Sơn Thạch tế bái nhiều thế hệ huyết mạch Đế Thị, luyện nên thần bia, ghi nhớ tất cả mọi chuyện lên thần bia. Nhưng sau khi ghi nhớ xong, hắn bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn cười, cũng không biết là nhất thời hứng khởi hay đang tự giễu. Hắn ghi mấy chuyện thú vị không liên quan đến lịch sử lên mặt ngoài tấm bia đá…
Hắn là người thích nghe chuyện vui, trong kiếp sống Tiên Đế lâu dài, trống rỗng, trong Đế Cung của hắn đã bồi dưỡng rất nhiều lí quan, để bọn họ sưu tầm chuyện vui khắp thế gian đến kể hắn nghe. Đây vốn là những chuyện xưa nhỏ, hắn bình thường nghe đều xem như chuyện cười, nhưng không biết thế nào, lúc này, hắn lại không ngừng nhớ đến việc này, giống như mình cũng biến thành người xưa trong câu chuyện.