Chương 1905: Nhân tâm bất tuyệt, đại đạo bất diệt (2)
- Cuối cùng vẫn phải lưu lại nơi tạo ra hy vọng mới!
Hắn giương mắt nhìn Đại Tiên Giới, đây đã là thế giới tan biến, thế giới như vậy không thể tạo ra hy vọng. Dưới ma tức cuồn cuộn, Đại Tiên Giới cũng không còn nơi nào có thể có được an bình chân chính, tạo ra hy vọng chân chính, cho nên hắn khởi động pháp lực cả người, chỉ có Thiên Nguyên cách Đại Tiên Giới xa xôi, có liên hệ huyết mạch với Đại Tiên Giới, không thể ma diệt, hắn tạo ra hàng rào Thiên Nhân, bảo hộ Thiên Nguyên không để ma tức ăn mòn.
Với tu vi hiện giờ của hắn, nhìn về phía tổ địa, thật sự cảm thấy tổ địa nhỏ bé đáng thương. Nhưng Đế Hiên nhìn vùng tổ địa kia, giống như nhìn thấy đóa hoa sắp nở rộ, nhìn thấy màu sắc dẫn theo hy vọng khác!
- Ta đi nhận hình phạt!
Làm xong mọi chuyện, hắn quay đầu, thi lễ với tứ đại Thần Vệ!
- Bốn vị đạo hữu bảo hộ Đế Trì đã lâu, xin lần nữa bảo hộ nhân gian!
- Tội này ở ta, nhưng ta đã không thể tiếp tục giải quyết nguy khó…
- Đế Thị rộng lớn mênh mông, ánh sáng muôn đời, nhưng từ hôm nay trở đi, Đế Thị sẽ vì ta mà tuyệt diệt…
- Chỉ mong, hậu nhân niệm đúng lúc, vì Đế Thị lưu lại một chút màu sắc, tâm ta cũng không còn bi ai…
Đường đường là Tiên Đế, sau khi nói xong những lời này, thân hình vỡ nát, từng tấc hóa thành tro bụi.
Đế Hiên thệ rồi.
Huyết mạch Đế Thị của Tam Thập Tam Thiên cũng bởi vậy mà tuyệt diệt!
Đại Tiên Giới từng phồn hoa, vô cùng to lớn, kết thúc như vậy. Lưu lại chỉ còn Tam Thập Tam Thiên rách nát vô tận và người sống trong vùng tuyệt vọng.
Bọn họ bởi vì lời của Đế Thị, chờ đợi vô tận, chờ hy vọng trở về.
Phương Nguyên tỉnh lại trong giấc mộng của tấm bia đá, thở dài, nhìn xung quanh.
Xung quanh vẫn là thế giới rách nát, trận đại chiến kia còn chưa chấm dứt.
Đế Hư đứng cách đó không xa, mỉm cười, lặng lặng nhìn hắn, kiên nhẫn chờ hắn.
Phương Nguyên không lập tức nói chuyện, hắn chỉ nghĩ đến nội dụng trên tấm bia đá kia.
Lịch sử của Đại Tiên Giới thì ra là như vậy!
Hiện giờ, tất cả tấm bia đá hắn đều đã nhìn thấy. Lịch sử Đại Tiên Giới đầy đủ, hắn cũng hiểu biết. Chín tấm bia đá này đã ghi chép tất cả lịch sử huyết mạch Đế Thị, còn tấm bia đá hắn nhìn thấy trong bí cảnh Kim gia Thiên Lai Thành là tấm bia đá thứ mười. Tấm bia đá kia không phải ghi chép lịch sử mà vì trấn áp hàng rào Thiên Nhân, cũng là một phong thư gửi nhân gian.
Tấm bia đá kia hắn còn chưa cẩn thận xem nhưng cũng có thể đoán nội dung bên trên.
Trong nội dung tấm bia đá thứ chín, Đế Hiên gánh vác hết thảy nhân quả, lấy số mệnh Đế Thị đổi sinh cơ của tương lai. Nhưng trận kiếp nạn này thật do Đế Thị dựng lên sao? Sai lầm có lẽ thật sự là nhân tâm!
- Hiện tại ngươi hẳn đã hiểu vì sao ta nói mọi thứ đều đã được số mệnh chú định!
Đế Hư đợi Phương Nguyên thật lâu, giống như chờ hắn tiêu hóa mọi thứ, mới nhẹ giọng mỉm cười:
- Ngay cả Đại Tiên Giới mạnh mẽ như thế cũng không thể trốn khỏi nguyền rủa của nhân tâm, phồn hoa vô tận, trong giây lát hóa thành tuyệt đồ, huống chi là vùng thế giới tàn phá hiện giờ? Ngươi không cần quá mức bi thống, cũng không cần tự trách. Bởi vì lần này vốn không phải lỗi của ai, sai là sai ở ngươi sinh ra làm người, sai là sai ở nhân tâm là như vậy, vĩnh viễn không có biến hóa!
- Có lẽ là vậy!
Qua thật lâu, Phương Nguyên mới ngẩng đầu.
Hắn nghiêm túc nhìn Đế Hư, nói:
- Ta hiện tại rất muốn biết, ngươi đến tột cùng là ai?
Ánh mắt nhìn ánh mắt Đế Hư, hắn chậm rãi nói:
- Ghi chép trên tấm bia đá thứ chín ghi rất rõ ràng, Đế Thị đã tuyệt diệt, không có hậu duệ lưu lại. Mà ngươi xưng là hậu nhân Đế Thị, người cứu thế trong lời tiên đoán, như vậy…
- Ta quả thật là Đế Thị, nhưng ta không phải hậu nhân Đế Thị, thậm chí…
Đế Hư nhìn Phương Nguyên, khóe mắt cong thành nét cười, nói:
- Ta thậm chí không phải là người!
Phương Nguyên nghiêm túc nhìn hắn, trông thật bình tĩnh.
Đế Hư vung tay áo, thân hình giống như trở nên không tồn tại, hoặc biến thành tồn tại loại khác, thanh âm cũng trở nên sâu kín, giống như dung hợp vào trong ma tức hắc ám vô tận xung quanh:
- Xuất hiện của nhân tộc, có lẽ chỉ là vì sáng tạo ra tồn tại ma tức hắc ám, mà tồn tại ma tức hắc ám có lẽ vì sinh ra tồn tại như ta…
- Ta sinh ra ở Hồng Mông, là sinh linh Hồng Mông!
Hắn ngưỡng mặt thở dài, thanh âm xa xôi:
- Kỷ nguyên cũ đã xong, ta đại biểu cho kỷ nguyên mới!
Sinh linh kỷ nguyên mới?
Phương Nguyên phát hiện, trong lời Đế Hư nói, có vài từ ngữ hắn nghe không hiểu! Trên thực tế, cả người Đế Hư hiện giờ được vây trong trạng thái hắn chưa từng gặp.
Chỉ là một ý niệm, bộ dáng Đế Hư đã biến đổi lớn, không giống người khiêm tốn trước, không giống người sống, thậm chí không phải sinh linh bình thường.
Thân hình hắn biến ảo vô chừng, rồi lại có sinh cơ quỷ dị hiện lên, hắn chìm nổi trong ma tức hắc ám, như cá gặp nước, giống như người sinh tồn trong đạo khí Hồng Mông. Trên người hắn, Phương Nguyên nhìn ra bóng dáng Thiên Ma. Bất đồng với Thiên Ma, cảnh giới của hắn dường như rất cao, mang theo một loại huyền diệu người thường không thể lý giải.
Hắn không phải người nhưng rõ ràng là một sinh linh! Trong ma tức hắc ám, quả nhiên vẫn sinh ra sinh mệnh?