Chương 1906: Một đứa nhỏ
Phương Nguyên bỗng nhiên cảm thấy thân thể hơi rét run! Từ khi ở Thiên Nguyên, hắn đã biết, trong ma tức hắc ám có thể sinh ra sinh mệnh. Đám ma vật hắc ám giết không chết, ma ngẫu sinh ra trong Ma Tức Hồ, thậm chí có kỳ hoa dị thảo dược hiệu thần dị...
Đây kỳ thật đều là tử vật, vì đặc tính của ma tức hắc ám mà sinh ra sinh mệnh của mình. Ở Đại Tiên Giới, cũng có sinh mệnh giống như vậy, tựa như Thiên Ma! Chẳng qua, những sinh mệnh này, đều là cấp thấp, tựa như ma vật hắc ám. Chúng nó chỉ biết điên cuồng giết chóc, cắn nuốt mọi thứ. Về mặt trình độ nào đó, ngay cả dã thú cũng không bằng, ngu ngốc, chưa sinh ra linh tính. Cho dù là Thiên Ma, từ nhỏ đã có lực lượng mạnh vô cùng. Nhưng chúng nó vẫn là tử vật chỉ biết làm việc theo quy luật nào đó, không có ý chí của mình và năng lực tư duy...
Chẳng qua, cục diện này đang dần biến hóa.
Lúc trước, Lôi lão thái tử Lôi Châu của Thiên Nguyên, luyện ra một thanh yêu đao, sinh ra sinh mệnh của mình.
Tuy ma ngẫu trong Ma Tức Hồ là từ từ chuyển sang kiếp khác, nhưng bọn họ cũng sinh ra linh tính của mình.
Đây đều là sinh ra có nguyên nhân, như vậy có thể không cần làm gì mà sinh ra sinh mệnh trong ma tức hắc ám?
Hiện giờ Phương Nguyên đã nhìn thấy đáp án!
Đế Hư cũng nhìn Phương Nguyên, mặt không ngừng biến hóa, kéo dài hoặc vặn vẹo, thiên biến vạn hóa, quỷ dị vô cùng, cực kỳ giống Thiên Ma, thanh âm từ trong ma tức hắc ám truyền đến bốn phương tám hướng, giống như cả người hắn tùy thời đều có thể dung nhập vào trong ma tức hắc ám, hình thành kích thước cỡ thiên địa:
- Ta sinh ra từ trong Hồng Mông, nghênh đón kỷ nguyên mới đến, cũng muốn đưa tiễn kỷ nguyên cũ. Theo ghi chép của nhân loại các ngươi, ta là tồn tại giống như vị thần khai thế của kỷ nguyên mới, ta sẽ trở thành thần vĩnh viễn của kỷ nguyên mới...
Trong thanh âm của hắn, Phương Nguyên có thể cảm nhận được áp lực vô tận, giống như Hoàn Vũ trấn áp mình. Về mặt nào đó, hắn quả thật là thần linh một phương! Hắn sinh ra từ trong Hồng Mông, sinh ra thành thần!
Chuyện này thật đáng sợ!
Cho nên Phương Nguyên chỉ có thể giữ trầm mặc, đợi trái tim chấp nhận được nỗi kinh hãi này, mới chậm rãi mở miệng.
- Cho nên nói, lúc trước những điều ngươi nói với ta đều là giả?
Đế Hư không thấy khiếp sợ và sợ hãi trong mắt Phương Nguyên, hơi không hài lòng, còn hơi chế giễu.
Hắn lãnh đạm cười, nói:
- Cũng không phải là giả, ta sinh ra vì Đế Thị, cho nên đương nhiên có thể nói là truyền nhân Đế Thị. Ta sinh ra từ Hồng Mông, cho nên hiểu biết Hồng Mông. Đối với các ngươi, đạo khí Hồng Mông hiện giờ là ma tức hắc ám, nhưng đối với ta, đó là đạo khí chân chính, ta sẽ tu sửa Tam Thập Tam Thiên tàn phá này thành nơi thích hợp cho sinh linh sinh sống. Cho nên về mặt nào đó, ta cũng đang tu sửa Tam Thập Tam Thiên, chỉ là ta không phải khôi phục vì nhân tộc các ngươi!
Phương Nguyên trầm tư thật lâu, nói ra mấy vấn đề mình mới suy nghĩ.
Hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn đại tu Côn Lôn Sơn. Hiện giờ bọn họ đang vây trong đại chiến với hai Thiên Chủ, đều không sợ chết, có vài người thậm chí còn mang theo vật sinh linh Thiên Nguyên mới có, tỏ vẻ hận thù vùng trời thiên ngoại, rít lên liên tục, sát ý tràn đầy...
Nhưng lúc này, bộ dáng của bọn họ trông càng thêm giả dối.
- Ngươi mới sinh ra chưa được bao lâu phải không?
Phương Nguyên nhìn Đế Hư, nhẹ nhàng mở miệng:
- Trước đây ngươi nói mình đến từ vùng thiếu văn minh, mới ba ngàn năm. Hiện ngẫm lại, ba ngàn năm này kỳ thật là thời gian ngươi sinh ra, đối với sinh mệnh như ngươi, thời gian ba ngàn năm thật ngắn!
Đế Hư mắt lạnh nhìn Phương Nguyên, qua thật lâu, hắn gật đầu.
- Thời gian ba ngàn năm, quả thật rất ngắn!
Phương Nguyên tiếp lời hắn, nói:
- Ngươi không giống nhân tộc chúng ta, có lịch sử và nội tình lâu dài, cho nên muốn trưởng thành là phi thường dễ dàng. Ngươi là một sinh mệnh hoàn toàn mới, thời điểm mới sinh ra, nhất định thật sợ hãi, cũng thật cô độc. Ta không biết ngươi học mấy việc này bao lâu, nhưng ta nghĩ trong quá trình ngươi học tập cũng gặp không ít sai lầm!
Ánh mắt Đế Hư nhìn Phương Nguyên hơi ngạc nhiên.
Một lát sâu, mới cười nói:
- Con người vẫn có chút thú vị, ngươi đoán không sai, ta hẳn sinh ra đúng thời cơ, đều cần trưởng thành. Để trưởng thành ta đã dùng điển tịch nhân tộc lưu lại. Trong đạo khí Hồng Mông, có nhiều tàn linh nhân tộc, từ chỗ bọn họ, ta có thể được hết thảy ta muốn, nhưng ta vẫn đang lớn dần, không thể không nói, ngày vừa mới sinh ra, ta thật sự sợ hãi. Bởi vì trên đời chỉ có ta, đồng tộc của ta, không phải là tử vật thì cũng la vật không có linh tính...
- Nhưng còn may, ta học rất nhanh, ta rất nhanh biết mình là ai, hẳn phải làm gì?
Hắn nở nụ cười, cười rất giống một người, hai tay ôm quyền, kiêu căng bễ nghễ:
- Hơn nữa ta cũng thành công rồi!
Phương Nguyên không để ý câu nói phía sau, chỉ nói tiếp với hắn:
- Một khi đã như vậy, vậy ngươi nhất định rất lo lắng sinh mệnh của mình, càng không thể để những người có thể phát hiện ngươi đến bên cạnh ngươi, đó là phi thăng.
Đế Hư nhìn Phương Nguyên, mặt cười lạnh.
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Ngươi quả nhiên hủy diệt bọn họ!
Đế Thanh cười to, nói:
- Ma tức hắc ám là đạo khí Hồng Mông của chúng ta, ta đương nhiên sẽ không cho phép biến hóa. Ta sinh ra ở Tiên Đế Cung, từ nhỏ luyện hóa một ít tàn linh Đế Thị chưa tận, tự nhiên biết làm sao nắm giữ vật Đế Thị.