Chương 1907: Lòng người khó giả (1)
-Giống như kiện Thiên Chi Kính trọng yếu nhất. Đây vốn là vật Đế Thị dùng để giám sát việc thiên hạ, rơi vào tay ta, ta tự nhiên sẽ không để nó lưu lạc hồng trần. Ta muốn thông qua kính này giám sát thiên hạ, biết thế cục hiện giờ, cho nên,...
- Ta nhìn thấy vùng trời thiên ngoại, cũng thấy Côn Lôn Sơn ở nhân gian!
- Vùng trời thiên ngoại quá mức cẩn thận, vô luận ta cố gắng thế nào, vẫn không cho ta cơ hội gặp mặt. Nhưng ta dần hiểu được, vùng trời thiên ngoại không có uy hiếp gì, ít nhất tạm thời không có uy hiếp với ta. Bởi vì bọn họ sống trong vùng trời thiên ngoại rất tốt, sống tốt rồi, sẽ không lập tức hóa giải vấn đề ma tức hắc ám. Nhưng nhân gian bất đồng, các ngươi vẫn luôn nghĩ làm sao hóa giải ma tức...
- Ta thậm chí cảm thấy, bọn họ giống như sắp thành công...
Ánh mắt Phương Nguyên lạnh lùng:
- Cho nên ngươi đánh hạo kiếp xuống, hủy diệt bọn họ!
Đế Hư thản nhiên nói:
- Đó là trời phạt, là thủ đoạn đặc biệt của bộ tộc Đế Thị năm đó!
Phương Nguyên lắc đầu, nhìn đám đại tu Côn Lôn Sơn xa xa:
- Bọn họ hiện giờ lại là cái gì?
Đế Hư nhìn vào mắt Phương Nguyên, trên mặt giống như lộ ra nụ cười thản nhiên:
- Ta chính là sinh linh đầu tiên sinh ra trong Hồng Mông. Nhưng có người thứ nhất, việc còn lại đều dễ làm. Ta không thể tiếp tục chờ đợi, đợi sinh linh thứ hai xuất hiện, ta có thể niệm chú, Thiên Ma sinh ra trong đạo khí Hồng Mông, mỗi một Thiên Ma đều là sinh mệnh ta niệm chú. Sau khi trời phạt, có thể lưu đại đạo ấn người hủy diệt, có thứ này, ta tái tạo lại tu sĩ Côn Lôn Sơn có khó khăn gì?
Phương Nguyên trầm mặc thật lâu, nói:
- Như vậy, Kiếm Si dùng một kiếm mở trời, cũng uy hiếp đến ngươi, cho nên ra tay hủy diệt!
Đế Hư cũng không phủ nhận, thản nhiên nói:
- Mọi cấm kỵ không thể sinh ra!
- Ta thì sao?
Phương Nguyên bỗng nhiên cười nhìn Đế Hư, nói:
- Ta cũng chạm đến cấm kỵ rồi!
Đế Hư lẳng lặng nhìn hắn, không mở miệng nói chuyện.
Phương Nguyên cười tiếp, nói:
- Đã nói rồi, ngươi mới sinh ra ba ngàn năm, cho nên ngươi hiện tại còn chưa đủ mạnh. Ngươi là mượn thủ đoạn của Đế Thị mới có thể tạo ra sức mạnh uy hiếp tất cả. Nhưng ngươi không thể tùy tiện vận dụng thủ đoạn này, cho nên khi ngươi mới tiêu diệt Kiếm Si không lâu, muốn hủy diệt thêm ta sẽ không đơn giản như vậy.
Đế Hư nhìn Phương Nguyên thật lâu, bỗng nhiên cười nói:
- Đúng vậy, hủy diệt không bằng lợi dụng!
Hắn lười biếng cười:
- Ta đã cải biến đại đạo Thiên Nguyên, tự cho là chém được tương lai của tu sĩ Thiên Nguyên. Nhưng không nghĩ tới liên tục xuất hiện quái thai. Ta không thể trực tiếp hủy diệt các ngươi. Sau đó ta chợt hiểu ra, nếu lòng người thú vị như thế, cần gì nhất định phải hủy diệt, không bằng tùy ý các ngươi. Sự thật cũng giống như ta suy nghĩ, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng, vùng trời thiên ngoại và Thiên Nguyên vốn là hai nơi ta đau đầu nhất, nhưng sau khi các ngươi đụng nhau, vậy mà...
Hắn cố ý tạm dừng một lúc lâu, sau đó nở nụ cười:
- Cùng nhau giải quyết!
Hắn chậm rãi giãn thân thể, có vẻ vô cùng cao lớn, như ẩn như hiện trong ma tức hắc ám.
Giống như một thần linh chân chính!
- Hiện giờ, đại cục của ta đã bày ra!
- Hiện giờ Thiên Nguyên và vùng trời thiên ngoại bị hủy, tiên bảo chư bàn đều ở trong tay ta!
Hắn cúi người nhìn Phương Nguyên, trong mắt bỗng nhiên hiện lên vẻ trêu tức, nói:
- Kỷ nguyên mới đã đến, tất cả nhân tộc đều trở thành quá khứ, trở thành vật lót chân cho chúng ta, ngươi cũng không ngoại lệ. Chẳng qua, thấy ngươi là sinh linh cuối cùng đại biểu nhân tộc trò chuyện với ta, ta có có thể lưu lại một mạng cho ngươi, để ngươi chứng kiến sự nghiệp to lớn của ta!
Nói ra lời này, ánh mắt hắn sáng ngời, giống như nắng gắt, nhìn Phương Nguyên, giống như muốn nhìn thấy hết thảy.
- Ngươi cho là mình sinh ra ở Hồng Mông, là thần không gì không làm được rồi sao. Nhưng ngươi biết ngươi ra sao trong mắt ta không?
Vào lúc này, biểu hiện của Phương Nguyên dị thường bình tĩnh, không chút sợ hãi. Hắn chậm rãi xoay người, nhìn mặt Đế Hư, thần sắc thản nhiên:
- Ngươi chỉ là một đứa nhỏ chưa trưởng thành!
Phương Nguyên còn không đến năm mươi tuổi, mà Đế Hư ít nhất đã có thọ nguyên ba ngàn năm. Nhưng hiện giờ Phương Nguyên bảo Đế Hư chỉ như một đứa nhỏ. Lời này không phải trêu chọc mà nói rất nghiêm túc.
Bởi vì nhân tộc có văn minh lâu dài, dưới văn minh này hun đúc, con người không cần đến hai mươi năm đã trưởng thành, cho nên hiện giờ Phương Nguyên năm mươi tuổi đã là một người trưởng thành.
Nếu không có văn minh nhân tộc, vứt Phương Nguyên vào trong ổ dã thú, tiếp tục lớn lên thì hắn vẫn chỉ là một con dã thú mà thôi.
Giống như Đế Hư, cho dù hắn đã sống ba ngàn năm, nhưng hắn không có tộc đàn của mình, không có văn minh của mình, cho nên đối với sinh mệnh tương đối dài lâu của hắn, hắn hiện giờ vẫn chỉ là một đứa nhỏ! Một đứa nhỏ còn chưa lớn!
Đế Hư không biết có hiểu ý của Phương Nguyên hay không, nhưng hắn rõ ràng hơi không vui. Hắn không nhìn thấy tuyệt vọng tương ứng trên mặt Phương Nguyên, ngược lại thấy sự bình tĩnh sâu không đáy, điều này khiến hắn bất an.
Hắn nhìn Phương Nguyên, bỗng cười lạnh nói:
- Ngươi giống như không hề giật mình với mọi chuyện?
- Không kinh ngạc!
Phương Nguyên phất tay áo, nói:
- Bởi vì đã sớm biết!
Đế Hư lần nữa biến trở về bộ dáng Đại Đế tao nhã, nhíu mày, cười như không cười nói: