Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1907 - Chương 1908: Lòng Người Khó Giả (2)

Chương 1908: Lòng người khó giả (2)
- Hả?

- Vừa tiến vào Thái Hoàng Thiên, ta đã biết ngươi là giả!

Sắc mặt Phương Nguyên phi thường bình tĩnh, nói:

- Lúc ấy, nếu ngươi không thể trực tiếp dùng lực cấm kỵ tiêu biến ta, thì cũng phải dùng mọi biện pháp đánh chết ta, chứ không phải tỏ ra thông minh, hóa ra nhiều tiền bối Thiên Nguyên như vậy lừa gạt ta. Làm như vậy, không những không xóa đi nghi ngờ của tan, ngược lại càng khiến ta hoài nghi, mấy việc mưu kế không phải tùy tiện có thể đùa bỡn được…

Ánh mắt Đế Hư lạnh lùng, nhưng sắc mặt thật bình thản, nhẹ giọng cười, nói:

- Những người đó đều là ta lấy dấu vết của bọn họ làm cơ sở, dùng pháp với Thiên Ma mà thành. Thiên Ma biến hóa vô cùng, lại có dấu vết của bọn họ, người làm ra không khác gì người đó.

- Có lẽ vậy đi!

Phương Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Bọn họ, vô luận là bộ dáng, tướng mạo, thanh âm, thậm chí là pháp lực và thần thông đều giống những tiền bối Côn Lôn Sơn như đúc, vô luận dùng thủ đoạn nào tra xét cũng không phát hiện được sơ hở. Nhưng dù sao ngươi cũng không phải là người, cho nên ngươi không hiểu, vô luận giả thế nào, cũng là giả. Một vài đồ vật, là vĩnh viễn không thể làm giả…

Đế Hư nhíu mày, giống như hơi tò mò:

- Cái gì?

Phương Nguyên cười, nói:

- Đó là thứ ngươi xem nhẹ nhất, nhân tâm!

Đế Hư nhìn Phương Nguyên, không nói gì.

Phương Nguyên cười miễn cưỡng, nói:

- Nhân tâm khiếm khuyết, cho nên nhân tâm cũng biến hóa vô cùng. Còn Thiên Ma, ngươi có thể chuyển trí nhớ của tiền bối Côn Lôn Sơn cho bọn chúng, nhưng chúng nó không cách nào có một quả tim tương ứng. Cho nên cho dù bọn chúng biểu diễn thế nào, đều phi thường cứng ngắc, cứng ngắc đến mức ta cũng lười tiếp tục biểu diễn cùng bọn chúng, quả thật giống một tiểu hài tử đang nói dối!

Ánh mắt Đế Hư lạnh lùng, qua hồi lâu mới nói:

- Ta phải thừa nhận, lời ngươi nói ta không hiểu!

Phương Nguyên cười khẽ:

- Nếu bọn họ thật sự là đám tiền bối của Côn Lôn Sơn, như thế nào ngồi xem Thiên Nguyên gặp tai kiếp mà vẫn an tâm ở nơi này giúp ngươi nghịch chuyển ma tức? Nếu bọn họ thật sự là đám tiền bối kia của Côn Lôn Sơn, tính cách của mọi người thì làm sao đồng ý với hành vi của ngươi, vì lý tưởng của ngươi cam tâm canh giữ thế giới tàn phá này ba ngàn năm?

- Ngươi quá ngây thơ rồi?

Phương Nguyên chậm rãi đứng dậy, chỉ vào Đế Hư nói:

- Nếu là đám tiền bối Côn Lôn Sơn chân chính ở cạnh ngươi, bọn họ nhất định sẽ có ý kiến riêng, có lẽ có người sẽ đáp ứng ngươi nghịch chuyển Tam Thập Tam Thiên. Nhưng cũng nhất định có người yêu cầu trở lại Thiên Nguyên. Ý kiến bọn họ sẽ không thống nhất như thế, đây là bản tính của con người. Mà bọn họ do ngươi lấy Thiên Ma hóa thành, đều cam tâm nhận vận mệnh của mình, lưu lại Thái Hoàng Thiên giúp ngươi. Đây vốn là một chuyện thật giả dối, không chú ý đến cũng khó…

- Chỉ cần là người thì sẽ không đồng lòng như thế, đồng lòng như vậy, nhất định là giả!

Đế Hư quả thật thông minh, vừa suy ngẫm đã hiểu đạo lý bên trong.

Sau đó hắn ngẩng đầu, nói với Phương Nguyên:

- Ngươi là bởi vì vậy nhận định bọn họ là giả sao?

- Đối với tiền bối Côn Lôn Sơn, ta chỉ từng nghe nói mà chưa từng gặp mặt!

Phương Nguyên lắc đầu, nói:

- Ta xác định những người đó là giả, xác định ngươi là giả, bởi vì một người!

Đế Hư nhìn Phương Nguyên, ý bảo hắn nói tiếp.

Phương Nguyên quay đầu lại, thấy kiếm quang tung hoành trong thiên địa tàn phá.

Đó là một người thong thả hành tẩu, tiếp đón vô số sinh linh vùng trời thiên ngoại, một kiếm ngẫu nhiên, kinh thần khóc quỷ.

- Người khác thì thôi đi, đường đường là Kiếm Si Thanh Dương, làm sao cam tâm ở lại Thái Hoàng Thiên giúp ngươi?

Trên mặt Phương Nguyên lộ ra tươi cười bất đắc dĩ, lắc đầu, nói:

- Trong lòng hắn chỉ có kiếm, cũng chỉ theo đuổi kiếm đạo. Lý tưởng của ngươi có lớn thế nào cũng không thể đả động được hắn. Cho nên hắn vừa gặp ngươi, sẽ biến ngươi trở thành Ma Kiếm Thạch của hắn, chém một kiếm qua, chứ không phải bị lý tưởng của ngươi thuyết phục, ngoan ngoãn ở lại vùng trời thiên ngoại nghe lệnh, đây mới là chuyện giả nhất…

Sắc mặt Đế Hư đã thật khó coi.

Vẻ mặt Phương Nguyên vẫn thật bình tĩnh, nghiêm túc nhìn Đế Hư nói:

- Cho nên từ lúc đó, ta đã biết bọn họ đều là giả. Ngươi cũng nhất định là giả, ta không biết ngươi đến tột cùng dùng phương pháp gì hóa ra bộ dáng của bọn họ, nhưng ngươi căn bản không hiểu lòng người. Cũng từ đó bắt đầu, ta vẫn luôn nghĩ ngươi đến tột cùng là ai, đến tột cùng muốn làm gì…

Mắt sáng như đuốc, trong thanh âm của Phương Nguyên cũng áp lực dày đặc.

- Ta vờ tin tưởng lời ngươi nói, đến vùng trời thiên ngoại, một là vì muốn tìm hiểu lời nói dối của ngươi, thứ hai là cũng muốn xem các ngươi rốt cuộc muốn làm gì. Cuối cùng, sau khi ta hiểu được mục đích của vùng trời thiên ngoại, cũng đoán được chân tướng!

Lúc này, ánh mắt Đế Hư sâu thẳm, giống như ẩn chứa sát ý vô tận.

Nhưng Phương Nguyên cũng không để ý hắn, tiếp tục nói:

- Địch nhân lớn nhất của Thiên Nguyên không phải là vùng trời thiên ngoại mà là ngươi!

- Vùng trời thiên ngoại quả thật dẫn đại kiếp nạn xuống Thiên Nguyên, nhưng chân chính muốn Thiên Nguyên là ngươi!

- Là ngươi vẫn kiêng kị hành vi của Thiên Nguyên, bởi vì ngươi lo lắng nơi hy vọng Đế Hiên năm đó bảo trụ có phải sẽ thật sinh ra người cứu thế không. Cho nên sau khi ngươi hiểu biết mọi chuyện thì vẫn luôn giám thị Thiên Nguyên. Ngươi dự cảm đám tiền bối Côn Lôn Sơn có thể thôi diễn ra chân tướng gì, liền đánh xuống tai kiếp, hủy diệt bọn họ!
Bình Luận (0)
Comment