Chương 1909: Chiến đấu đến cùng (1)
- Ngươi lo lắng Thiên Nguyên sẽ sinh ra người mạnh mẽ, thậm chí vì thế ảnh hưởng đại đạo Thiên Nguyên!
- Ngươi nhìn thấy một kiếm của Kiếm Si, trong lòng sợ hãi, cho nên hủy diệt hắn…
Cuối cùng Phương Nguyên nói ra đáp án:
- Ngươi vẫn luôn sợ hãi Thiên Nguyên, cho nên vẫn nhằm vào Thiên Nguyên.
Đế Hư nghe Phương Nguyên nói xong, thần sắc của hắn trở nên cổ quái, giống như muốn cười lạnh, lại giống như đang chê cười, còn có thể nhìn ra cảm xúc phẫn nộ. Nhưng dù sao hắn vẫn không phải là người, cho nên loại cảm xúc này cũng chỉ chợt lóe qua.
Hắn bình tĩnh gật đầu, nói:
- Ngươi nói không sai, ta quả thật vẫn luôn lo lắng Thiên Nguyên đến tột cùng có chỗ đặc dị gì mà Đế Hiên vào thời khắc cuối cùng quyết định bảo vệ như nơi hy vọng. Hẳn cũng là có đạo lý của riêng hắn!
Hắn nhẹ nhàng nói, giống như hơi khen ngợi:
- Hơn nữa nơi này quả thật bất đồng, rõ ràng vùng trời thiên ngoại tự bảo vệ mình đã dẫn đại kiếp nạn xuống nhân gian, kết quả Thiên Nguyên dường như không hề tan biến, ngược lại có thể chống đỡ qua từng kiếp, mỗi một thời đại đều có người chết, lại có người bước lên đỉnh cao, thậm chí có thể tích lũy kinh nghiệm trong quá trình này, chuẩn bị bắt đầu thôi diễn ra chân tướng…
- Cho nên ta hủy diệt những người Côn Lôn Sơn, cũng xem như hủy diệt kinh nghiệm các ngươi tích lũy, thậm chí nhờ vào bảo vật Thiên Đế ảnh hưởng đại đạo Thiên Nguyên, khiến các ngươi không thể xuất hiện Đại Thừa. Lúc ấy ta đã suy nghĩ, ít nhất như vậy, ta có thể an tâm thêm vài năm?
- Nhưng không đến ngàn năm, Thiên Nguyên lại xuất hiện một vị Kiếm Si!
- Đại đạo thiên địa đã bị ảnh hưởng, hắn vẫn chạm đến cảnh giới cấm kỵ…
- Cho nên ta lần nữa hủy diệt hắn!
Nói xong, khóe miệng Đế Hư dần lộ ra ý bất đắc dĩ:
- Nhưng không qua bao lâu lại xuất hiện ngươi, ta giết không kịp, đây thật là chuyện hoang đường. Cho dù đã thật cẩn thận, vùng trời thiên ngoại cứng như bàn thạch, cũng chỉ khiến ta đau đầu làm sao giải quyết, nhưng chỉ là Thiên Nguyên yếu ớt lại xảy ra nhiều chuyện như thế?
Hắn nhẹ nhàng đặt hai tay sau lưng, nhìn về phương xa, thật lâu mới thở dài:
- Nhân gian như vậy, làm sao lưu giữ?
Lúc này, Phương Nguyên cũng nhìn về nơi kia, giống như cũng cảm khái đồng dạng.
Vẻ trầm lặng trên mặt Đế Hư rất nhanh tiêu tán, sau đó nở nụ cười, nói:
- Nhưng còn may, nhân tâm không khiến ta thất vọng. Mọi chuyện vẫn thực hiện theo ý ta. Cho dù ngươi lúc ấy nhìn ra âm mưu của ta thì sao, ngươi vẫn phải đi đối kháng vùng trời thiên ngoại, bởi vì đại kiếp nạn quả thật do vùng trời thiên ngoại dẫn dắt. Chỉ cần ngươi đánh nhau với vùng trời thiên ngoại, ta sẽ có cơ hội nắm bắt. Cho nên việc này, không phải do việc nhìn thấu hay không quyết định, đây vốn là một đường chết…
Hắn chậm rãi lật bàn tay to, hai ống tay áo rơi xuống, nhẹ nhàng bay.
- Hiện giờ, vùng trời thiên ngoại đã bị hủy, Thiên Nguyên gặp đại kiếp, cũng khó chống cự, ta đã nắm phần thắng!
Hắn chân thành nhìn Phương Nguyên, giọng hơi mỉa mai:
- Cho nên, cho dù ngươi nhìn thấu việc này thì sao chứ?
Phương Nguyên trầm mặc không nói gì.
Ý cười trên mặt Đế Hư càng đậm:
- Vừa rồi ngươi nói nhiều như vậy, chỉ vì giữ lại mặt mũi?
- Bộ dáng tự tin của ngươi không khác gì con người!
Phương Nguyên nhận lấy tươi cười mỉa mai của đối phương, trên mặt chỉ có bình tĩnh, bỗng nhiên hắn nói:
- Ngươi có Thiên Chi Kính, có thể giám sát vạn vật thế gian, vậy sao ngươi không dùng nó nhìn thử, Thiên Nguyên hiện giờ có tan tác giống ngươi nghĩ hay không?
- Hửm?
Nghe thấy lời của Phương Nguyên, ánh mắt Đế Hư trở nên dữ dội trong nháy mắt.
Hắn lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, trầm mặc không nói.
Nhưng xung quanh hắn bắt đầu khởi động ma tức hắc ám vô cùng vô tận, giống như từng phân thân, khuếch tán từ trong người hắn, lan tràn bốn phương tám hướng. Phương Nguyên biết, đó là hắn đang phân thần hóa niệm, tìm kiếm tung tích chân thân mình. Nhưng cũng không hoảng hốt, bình tĩnh nhìn Đế Hư. Còn Đế Hư, lúc này, trong lòng bình tĩnh giống như hiện lên bóng ma nào đó.
Hắn còn chưa tìm được chân thân của Phương Nguyên, nhưng nhìn ánh mắt Phương Nguyên nhìn mình, rốt cục không nhịn nổi dao động. Hắn hơi kiềm chế không được.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Nguyên, cảm nhận nỗi bất an người này tạo ra. Hắn rất muốn một chưởng vỗ chết người khiến hắn bất an này. Nhưng hắn không làm vậy, bởi vì hắn cũng biết, bây giờ đánh chết phân thân của Phương Nguyên cũng không có ý nghĩa gì.
Cho nên hắn phân thần hóa niệm, ma tức cuồn cuộn xung quanh, hóa ra vô số đạo niệm bay ra ngoài, tìm kiếm dấu vết chân thân của Phương Nguyên, đồng thời, tâm niệm vừa động, dẫn dắt một loại pháp bảo, sau đó nhìn về nơi cực kỳ xa xôi, phương hướng của Tiên Đế Cung Thái Hoàng Thiên, bỗng nhiên có kính quang xuyên thấu chư thiên.
Luồng kính quang kia chiếu rọi hư không, lập tức hiển lộ ra từng hình ảnh. Phía trên hình ảnh kia, có thể nhìn ra đó là hình ảnh của Thiên Nguyên hiện giờ. Đại địa Thiên Nguyên không khác gì vùng trời thiên ngoại.
Hai người Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu thịnh nộ khởi động sáu đại trận luân hồi, dẫn ma tức hắc ám vô tận về phía Thiên Nguyên, cũng đại biểu trên Thiên Nguyên, đại kiếp nạn đã phủ xuống. Bởi vì hai Thiên Chủ liều lĩnh, cùng Đế Hư dẫn ma vật vô tận tấn công vùng trời thiên ngoại, nên càng có nhiều ma tức hắc ám hơn, khiến đại kiếp nạn Thiên Nguyên hiện giờ còn hung mãnh hơn trước kia..
Ầm ầm ầm!