Chương 1910: Chiến đấu đến cùng (2)
Ma tức hắc ám khó có thể đếm hết, từ trên chín tầng trời, đại địa rung chuyển, dũng mãnh tiến vào Thiên Nguyên, có cuồng phong như rồng, phủ xuống từ trời, giống như ma thần tiến vào trái đất, chấn động vỡ vụn đại địa.
Nơi xuất hiện của ma tức hắc ám này khó có thể dự đoán trước.
Thiên Nguyên lúc trước từng có bao nhiêu thông đạo độ kiếp thì Thiên Nguyên hiện giờ sẽ có bấy nhiêu cánh cửa truyền vào đại kiếp nạn.
Thời gian trôi qua rất lâu, vách tường thiên nhân Đế Hiên lưu lại đã thập phần yếu ớt.
Ma tức hắc ám càng thêm mạnh mẽ.
Ma vật hắc ám vô cùng vô tận từ ma tức hắc ám chui vào Thiên Nguyên, dữ tợn đáng sợ, giết chết sinh linh.
Không biết có bao nhiêu sinh linh cảm thấy tuyệt vọng, ngửa mặt lên trời rống to.
- Trời xanh không thể chứa chấp Thiên Nguyên chúng ta nữa sao?
- Họa ma ngẫu còn chưa bình ổn, đại kiếp nạn đã phủ xuống, thật sự không còn đường đi sao?
- Đại kiếp nạn… đại kiếp nạn không phải còn ba năm mới phủ xuống sao?
- Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Nghi vấn và bi cuồng này, không ai trả lời bọn họ.
Ai cũng không biết vì sao đại kiếp nạn phủ xuống nhanh hơn ba năm bọn họ dự kiến, nhưng đại kiếp nạn quả thật đã phủ xuống.
Các nơi Thiên Nguyên đều có ma tức hắc ám cuồn cuộn xuất hiện, tràn ngập một vùng thổ địa.
Cả vùng trời cao bị hắc ám che lấp.
Đáng sợ nhất là ma biên, bên trong ma uyên dài trăm vạn lý, bỗng nhiên bùng nổ tai họa, nham thạch nóng chảy cực nóng, ma tức hắc ám phun ra dũng mãnh, vô cùng vô tận. Trong ma tức hắc ám này là ma vật hắc ám chen chúc, chúng nó bị ma tức hắc ám phun vào giữa không trung, sau đó rơi xuống ầm ầm.
Từng đám, từng vùng tạo thành đại quân, chừng trăm vạn vật.
Sau đó ma vật ngửi thấy mùi nhân gian, ngửi thấy sinh cơ bừng bừng, phát ra tiếng kêu hưng phấn. Có xao động bản năng, hưng phấn vô cùng, kết thành quân đội đánh nhân gian…
Thiên địa biến sắc!
Nhân gian hiện giờ vốn là lúc chiến hỏa liên miên.
Khắp Thiên Nguyên đều có vô số Ma Tức Hồ. Trong Ma Tức Hồ lại có rất nhiều ma ngẫu hắc ám sinh ra linh thức, tranh đoạt nhân gian với nhân tộc. Đối mặt với ma ngẫu hắc ám hùng mạnh, Thiên Nguyên vì đối kháng bọn họ, đã dùng hết toàn lực. Đạo thống, tu sĩ khắp nơi đều nhận trách nhiệm về mình, ngắm bắn, thanh trừ, ác chiến với Ma Tức Hồ…
Hiện giờ, Phương Nguyên đã rời khỏi Thiên Nguyên hơn bảy năm. Mà trận đại chiến tranh chấp nhân gian này vẫn chưa chấm dứt!
Ma ngẫu trong Ma Tức Hồ không giống bọn họ nghĩ, một khi xuất động sẽ nuốt cả nhân gian, cũng không giống sinh linh Thiên Nguyên nghĩ, bị bọn họ dễ dàng trấn áp. Đây vốn là một hồi giằng co, song phương đều không nắm chắc phần thắng. Bởi vì trên chiến trường chia năm xẻ bảy, đều dùng hết toàn lực, tiêu diệt cắn nuốt đối phương, đau đón chống đỡ.
Ma Tức Hồ đang chờ, chờ thời cơ phủ xuống, bọn họ đang đợi đại kiếp nạn.
Tu sĩ Thiên Nguyên một lòng muốn trấn sát đám ma ngẫu hắc ám này trước khi đại kiếp nạn phủ xuống.
Hiện giờ nhìn xem thế cục, ma ngẫu độ kiếp sẽ thắng.
- Ha ha, đại kiếp nạn buông xuống trước… thật là trời trợ giúp chúng ta…
Có rất nhiều ma ngẫu hắc ám bị buộc vào góc chết, đang lo sợ bất an, bỗng nhiên phát hiện ma tức hắc ám phủ xuống, không biết hưng phấn thế nào, đảo qua Ma Tức Hồ sắp suy tàn, lao ra chém giết:
- Đại kiếp nạn phủ xuống, thiên hạ này trở thành thiên hạ của chúng ta. Sinh linh ngày cũ rốt cục tuyệt diệt, nhân gian do chúng ta làm chủ… vận số các ngươi đã chết!
Trong lúc nhất thời, quần ma loạn vũ, thiên địa bi ca.
Đại kiếp nạn phủ xuống từ trời, tai họa hỗn loạn nổi dậy!
Thiên Nguyên vốn không thể thuận lợi khống chế ma ngẫu độ kiếp, lại làm sao đối kháng đại kiếp nạn phủ xuống?
Cả Thiên Nguyên lụn bại không thôi, tuyệt vọng không thôi.
- Thật sự phải thua sao?
Thiên Nguyên hiện giờ, nơi Cửu Chân, trên vùng chiến trường đáng sợ, có một đỉnh núi bị vô số đại chiến san bằng. Hiện giờ trên đỉnh núi, một bóng người mặc áo giáp gầy yếu, trên người đã không còn ý tao nhã khi mới đến thế gian, trên tay toàn thiết huyết chinh phạt. Trên người hiện giờ nhuộm một mảnh huyết ô thật lớn, cũng không biết là của địch nhân hay là của bản thân. Hắn không biết bao lâu rồi bản thân chưa nghỉ ngơi, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng kiên nghị.
Hiện giờ, hắn đứng trên đỉnh núi, nhìn ma tức vô tận giáng xuống trời, bỗng nhiên tuyệt vọng.
- Cuối cùng thật sự phải đi đến bước này sao?
Hắn ngưỡng mặt nhìn trời, trên mặt xuất hiện tự trách và ảo não vô tận cùng ý chí không cam lòng.
- Lúc trước ngươi rời khỏi Thiên Nguyên, tìm chân tướng, còn ta lưu lại, một mình chống đỡ đại cục…
- Ta không làm tốt việc của mình!
Hắn nắm chặt nắm đấm, rung mạnh, trong mắt tựa hồ bùng cháy lửa giận:
- Ta vô dụng hơn mình tưởng tượng. Ta cho rằng ta có thể tìm hiểu đại đạo trong thời gian ngắn, thành tựu Đại Thừa mới. Nhưng ta không thể, ta không thể bước ra bước cuối cùng. Cho nên ta chỉ có thể chống đỡ hết đại cục, không để đại cục này sụp đổ, ta đang chờ, chờ ngươi mang đến hy vọng cho chúng ta…
- Nhưng không nghĩ tới, đại kiếp nạn lại phủ xuống trước…
Trong mắt hắn đầy bi phẫn , giống như ngay cả hắn cũng tuyệt vọng rồi:
- Cho nên, ngươi cũng thua rồi sao?
- Nhân gian không kiên cường như ngươi nghĩ!
Bên trong phế tích vùng trời thiên ngoại hiện giờ, Đế Hư và Phương Nguyên đều nhìn thấy hình ảnh thông qua kính chiếu trời, nhìn hình ảnh kia, ánh mắt người kia nhìn về không trung có ý tuyệt vọng sâu không thể lường.